Chương 3: Chúng ta có thể kết hôn không?

Thang Niên gần như là chạy trối chết vào phòng vệ sinh, cô nhìn gương, khóc không ra nước mắt.

Tại sao ông trời lại muốn chơi đùa với cô như vậy? Còn tìm nam thần cô từng yêu thầm. Hơn nữa mấy năm nay Thẩm Dục có sự nghiệp thành công, anh vẫn như hồi cấp 3, thuộc về kiểu người đẹp trai có thể liếc mắt nhìn thấy trong đám đông.

Thẩm Dục ăn mặc chỉnh tề, mà cô lại lôi thôi.

Cô thật sự nghi ngờ người giới thiệu làm sai rồi.

Từ từ…Thang Niên phản ứng lại, không lẽ sai rồi chứ?

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho mẹ để xác nhận, kết quả được chứng thực, tên không sai, thân phận cũng không sai, người được giới thiệu quả thực là Thẩm Dục.

Thang Niên khóc không ra nước mắt: “Mẹ, sao mẹ không nói sớm?”

Nếu nói sớm thì cô đã chuẩn bị tâm lý, ít nhất cũng sẽ trang điểm một chút.

Mẹ cô ở đầu điện thoại bên kia nghe không hiểu: “Không phải đã nói với con thời gian vào địa điểm rồi sao? Hồ sơ cá nhân của người ta cũng đã gửi cho con rồi. Thang Niên, con không đi xem mắt có phải không?”

“Con có đi, thôi con không nói chuyện với mẹ nữa.” Lợi dụng đầu điện thoại bên kia chưa lải nhải, Thang Niên vội vàng cúp điện thoại, vỗ mặt, nói cho bản thân biết đây không phải nằm mơ, cô thật sự đi xem mắt với Thẩm Dục.

Mà người đàn ông này chắc chắn không có y với cô, sợ rằng nhìn thấy bộ dáng ma quỷ này của cô đã sớm chạy đi rồi.

Có lẽ đã rời khỏi quán cà phê.

Nghĩ đến đây, sau khi đơn giản sửa soạn một chút, Thang Niên lấy lại dũng khí, cổ vũ tinh thần cho bản thân.

Thẩm Dục giống những người đàn ông khác, sẽ không có kết quả gì với cô, anh không nhớ cô là ai nên không cần phải lo lắng, sau khi làm xong trình tự thì ai về nhà nấy, một thời gian nữa lại thay bằng một người mới.

Cho mình dũng khí xong, Thang Niên trở lại chỗ ngồi của mình, tất cả đồ đã được mang lên, Thẩm Dục vẫn chưa rời đi.

Thang Niên mỉm cười ngồi xuống: “Đợi lâu rồi.”

Cô tháo kính mắt xuồng, chải lại tóc, che lại nửa bên mặt, như vậy sẽ giúp mặt nhỏ hơn.

Thẩm Dục nhìn cô: “Quán cà phê này không có nhiều món lắm, cô có muốn ăn gì nữa không? Tôi mới đến thành phố này vài tháng, không quá quen, nếu có món gì ngon, cô có thể đưa tôi đi ăn thử không?”

Đối phương cũng đã chủ động đưa ra yêu cầu, Thang Niên từ chối cũng không tốt lắm, cô nghĩ: “Anh có muốn đi mấy quán vỉa hè không?”

Thành phố này có nhiều trường đại học, học sinh và sinh viên rất nhiều, có một con phố ăn vặt nổi tiếng, những người kinh doanh thành đạt có khả năng thấy bẩn, nhưng đối với Thang Niên, đó là lựa chọn của cô mỗi khi đi ra ngoài. Có nhiều món, hương vị cũng ngon, hơn nữa giá cả lại rẻ.

“Phố ăn vặt cái gì cũng có…” Thang Niên giới thiệu chi tiết, cuối cùng bổ sung một câu: “Nếu anh không thích thì còn có rất nhiều nhà hàng ăn rất ngón, ví dụ như lẩu, thịt nướng…”

Cô không kiềm được mà nói nhanh hơn, nói xong còn sợ Thẩm Dục nghe không hiểu nên lặp lại một lần nữa.

Thẩm Dục mỉm cười nghe cô giới thiệu, chờ cô nói xong mới chậm rãi nói: “Vậy một lúc nữa chúng ta đi tới phố ăn vặt cô nói?”

“A?” Thang Niên kinh ngạc, “Anh muốn đi ăn sao?”

Cô chỉ thuận miệng đề cử mà thôi, chủ yếu là muốn cho Thẩm Dục thấy khẩu vị hai người không hợp nhau, sau đó thì chia tay.

Hóa ra người giàu có cũng thích mấy quán ăn khuya sao?

“Có thể đi thử.” Thẩm Dục mỉm cười, đưa cái dĩa ăn đồ ngọt cho cô.

Anh nói không nhanh không chậm, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái. Thương Niên đi xem mắt với không ít người giàu có, không phải khoe khoang thì chính là trong lời nói lộ ra khí chất của nhà giàu mới nổi, mà Thẩm Dục, từ trong ra ngoài đều nho nhã, trên người có khí chất quý tộc vô cùng tự nhiên.

Chỉ riêng điều này thôi, ấn tượng của Thương Niên với anh đã rất tốt.

Nhưng cũng cảm thấy càng không xứng đôi hơn.

“Bình thường anh có kiêng gì không?” Cô thuận miệng tìm chủ đề nói chuyện.

“Tôi thích ăn nhạt, công việc bận rộn nên không thể thường xuyên ăn cơm, nhưng muốn nếm thử hương vị của các món ăn.”

Trong lúc gây dựng sự nghiệp, thời gian thường được chia thành hai. Thang Niên không muốn hỏi quá nhiều về công việc của anh, một là cô không hiểu, hai là có hỏi thăm cũng không tốt lắm, vì vậy cô bắt đầu nói về đồ ăn.

Đồ ăn có thể mang mọi người đến gần nhau hơn.

Hai người nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, không khí cũng không còn xấu hổ, dần dần thả lỏng, giống như người quen đã lâu không gặp.

Điện thoại rung lên, Thang Niên mới cúi đầu nhìn thời gian, ngừng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi, tôi còn chút việc phải làm, về sau có thời gian thì đi đến phố ăn vặt.”

Lời này là lời khách sáo, cô không có kế hoạch gặp lại nhau.

Cả ngày hôm nay rất tồi tệ, cô căng thẳng đến mức nói nhanh hơn, còn nói lắp, không có chút tự tin nào.

Không có người đàn ông nào thích một cô gái như vậy.

Thẩm Dục đứng lên: “Tôi đưa cô về.”

“Được.” Thang Niên không từ chối. Sau buổi xem mắt, con trai chủ động đưa con gái về nhà khá là có phong độ, vừa lúc có thể tiến thêm một bước hiểu biết, để cô hạ quyết tâm không gặp mặt nữa.

Chênh lệch quá lớn, cô và Thẩm Dục hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau.

Trở lại tiểu khu, Thang Niên cầm túi, chào tạm biệt Thẩm Dục rồi chuẩn bị đi xuống xe.

Thẩm Dục đột nhiên hỏi: “Thang Niên, tôi có thể trở thành đối tượng kết hôn với cô không?”

Thang Niên dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Cái… Cái… Cái gì?

Thẩm Dục muốn kết hôn?

Thang Niên nói lắp ở trong lòng, vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt.