Chương 15.1: Nguyên Lai Tỷ Tỷ Cũng Không Mù

Ngày hôm sau, Thẩm Sơ Vi bị cơn đói đánh thức, quay đầu thì phát hiện bóng dáng Tiêu Cẩm Ngôn đã không thấy đâu nữa.

Xuân Hỉ nghe thấy động tĩnh, vui vẻ chạy vào, “Tiểu chủ, nếu mệt thì ngủ thêm một lát, trước khi đi điện hạ có dặn dò, không để cho nô tỳ quấy rầy tiểu chủ nghỉ ngơi, tiểu chủ muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, điện hạ đối với tiểu chủ thật tốt.”

Thẩm Sơ Vi nghe xong, âm thầm xấu hổ, tối hôm qua nàng không có làm gì hết, mệt mỏi cọng lông a.

Tiêu Cẩm Ngôn nói như vậy không phải là cố ý để cho người ta hiểu lầm, rằng tối hôm qua bọn họ đã làm chuyện không thích hợp cho thiếu nhi?

Còn là kiểu rất kịch liệt kia ~

Nói đi thì phải nói lại, đêm qua quả thực bọn họ đã ngủ trên một cái giường, giờ có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Nàng vốn là tiểu thϊếp của Tiêu Cẩm Ngôn, kể từ thời điểm bước chân vào Đông Cung thì đã là nữ nhân của Tiêu Cẩm Ngôn rồi.

Bất quá, từ chuyện đêm qua xem xét, hẳn Tiêu Cẩm Ngôn không có hứng thú với nàng, cho thấy nàng vẫn còn cơ hội rời khỏi hoàng cung.

Vì vậy, nàng cũng thôi không xoắn xuýt ở vấn đề ấy nữa, sờ sờ cái bụng trống trơn, nói: “Xuân Hỉ, ta đói.”

“Nô tỳ hầu hạ tiểu chủ thay quần áo.” Xuân Hỉ tâm tình vui sướиɠ mang y phục tới.

Vừa trở lại Tích Vân Các, Lưu công công đã sai người đưa đồ ăn ngon đến, còn có thánh phẩm dưỡng nhan như tổ yến, cao quy linh cùng tơ lụa, đồ trang sức các loại.

“Điện hạ nói, đêm qua Thẩm tiểu chủ đã vất vả, bữa trưa Ngự Thiện Phòng sẽ cấp thêm đồ ăn.”

Thẩm Sơ Vi đối với tơ lụa, châu báu, đồ trang sức không chút hứng thú, nhưng nghe nói bữa trưa sẽ được cấp thêm đồ ăn thì hai mắt liền sáng rỡ, tự động bỏ qua mấy chữ “đêm qua Thẩm tiểu chủ đã vất vả” kia.

Quản hắn khổ cực hay không, dù sao nàng cũng ngủ rất ngon, trọng điểm ngủ xong còn được cấp đồ ăn.

Thẩm Sơ Vi ăn một bữa ngon lành, sau đó nằm trên trường kỷ êm ái, bắt chéo hai chân.

Xuân Hỉ tươi cười tiến lại, nhìn chằm chằm vào bụng chủ tử nhà mình, “Tiểu chủ, liệu có thể một lần liền trúng?”

Thẩm Sơ Vi chú ý đến ánh mắt của Xuân Hỉ, lập tức minh bạch ý tứ trong câu nói. Nhớ đến tư thế ngủ tối hôm qua, lại thêm mười lần, không, lại thêm một trăm lần cũng sẽ không trúng.

Yên tâm đi!

Tin tức Thẩm Sơ Vi ngủ lại tẩm cung của thái tử, được thị tẩm, sáng sớm đã truyền khắp toàn bộ Đông Cung.

Đêm qua, sau khi Từ lương viện trở về, tức giận đến mức đập phá rất nhiều đồ đạc, lại bởi vì uống rượu pha xuân dược mà bị tra tấn, mất ngủ cả đêm.

Hiện tại, đôi mắt nàng sớm đã thâm quầng, hay tin Thẩm phụng nghi thị tẩm thành công thì càng thêm tức giận, đến bữa sáng cũng chả thèm ăn lấy một miếng.

“Tiện nhân, cố ý để tiểu súc sinh kia cào rách váy áo của ta, cướp đi cơ hội thị tẩm của ta, đúng là cái thứ vô liêm sỉ.”

Từ lương viện mắng xong vẫn chưa hết giận, bắt lấy cây trâm ngọc đặt trên bàn trang điểm muốn ném đi, nhưng Thải Hà đã kịp thời ngăn lại, “Tiểu chủ, cây trâm này là do hoàng hậu nương nương ban thưởng, không thể ném.”

Mới rồi Từ lương viện đúng là tức đến hồ đồ, không nhận ra cây trâm này là do hoàng hậu nương nương ban thưởng.

Thải Hà suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu chủ, liệu có phải do Tiểu Phúc Tử mật báo? Hắn là từ Tích Vân Các đi ra. Lần này thời gian Thẩm phụng nghi mượn cớ dâng đồ ăn đến tranh sủng thật quá mức trùng hợp.”

Từ lương viện nắm chặt cây trâm trong tay, đáy mắt một mảnh lạnh băng. Lẽ ra nàng phải sớm đoán được là Tiểu Phúc Tử, từ khi Tiểu Phúc Tử tới Di Hương Điện, Thẩm phụng nghi luôn luôn tìm được cớ mà lắc lư ở trước mặt điện hạ.

“Đi gọi hắn vào.”

“Dạ.” Thải Hà lui ra ngoài, một lát sau, cô dẫn Tiểu Phúc Tử tiến vào.

“Tiểu chủ, người gọi nô tài đến không biết có việc gì cần sai bảo?” Tiểu Phúc Tử cẩn thận hỏi, bởi vì hắn biết hiện tại tâm tình chủ tử đang rất không tốt.

Từ lương viện liếc nhìn Thải Hà.

Thải Hà ngầm hiểu, “Chát chát” vài cái bạt tai.

Tiểu Phúc Tử bưng lấy khuôn mặt sưng đỏ của mình, ủy khuất nhìn Từ lương viện, “Tiểu chủ, nô tài đã phạm sai lầm gì sao?”

Thải Hà lại tặng thêm cho hắn một cái bạt tai: “Ngươi còn dám hỏi? Từ hôm nay ngươi hãy đến phòng tạp vụ làm việc đi.”

Phòng tạp vụ chính là nơi thấp kém nhất cho nô tài kiếm sống, đi nơi đó đồng nghĩa vĩnh viễn không có ngày được nổi danh.

Tiểu Phúc Tử choáng váng, đi phòng tạp vụ làm việc còn không bằng đợi tại Tích Vân Các, cơ hội thăng tiến nhiều hơn.

Đáng tiếc, hết thảy đều đã muộn.