Chương 19

Kinh Tửu Tửu dạo quanh một vòng biệt thự, đi từ trên xuống dưới, đi từ trong ra ngoài.

Cố gắng ghi nhớ mọi ngóc ngách trong nhà.

Cậu ở nhà của Bạch Ngộ Hoài đã ba ngày rồi, xem TV của Bạch Ngộ Hoài, chơi PS4 của Bạch Ngộ Hoài, nằm trên giường của anh ngủ, còn chui vào tủ quần áo của anh... thoải mái đến mức không muốn đi luôn rồi.

Nhưng cậu vẫn nhớ rõ việc mình phải về Kinh gia.

Kinh Tửu Tửu lén lút dùng máy tính của Bạch Ngộ Hoài tra đường đi đến Kinh gia, còn lấy giấy bút sao chép lại nữa.

Sau đó cậu ra khỏi biệt thự của Bạch Ngộ Hoài... Đi... Không được?

Kinh Tửu Tửu vừa đi đến cổng khu nhà đã cảm giác được một lực kéo rất mạnh, giống hệt như lực kéo ở tòa lâu đài cổ kia vậy.

Kinh Tửu Tửu vẫn không dừng bước, cố gắng đi tiếp.

Phải ra ngoài!

Quay về!

Cậu thử đi thử lại vài lần, cuối cùng chán nản xác định.

Cậu không thể rời khỏi đây.

Hoặc có thể nói là... Cậu không thể rời khỏi Bạch Ngộ Hoài?

Bạch Ngộ Hoài như biến thành vật dẫn mới của cậu, một sợi dây vô hình trói chặt cậu và anh lại.

Kinh Tửu Tửu khẽ thở dài, xoay người trở về.

Thôi không sao, chỉ cần đi theo Bạch Ngộ Hoài ra ngoài là sẽ có cách gặp người Kinh gia thôi.

Bạch Ngộ Hoài cũng không biết cậu lén ra ngoài, anh bỏ hộp ngọc vào ngăn kéo, sau đó cởϊ áσ ngoài rồi đưa tay vẽ một ký hiệu mới sau lưng mình.

Tiếp đó anh cầm theo kịch bản xuống lầu gọi Kinh Tửu Tửu: "Đi thôi."

Kinh Tửu Tửu gật gật đầu, lại bám lên lưng Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài định nói gì đó rồi lại thôi.

Người đại diện đã dừng xe đợi sẵn ở ngoài, đến trước cửa xe, Kinh Tửu Tửu rất tự giác mà leo vào.

Trợ lý và người đại diện hồn nhiên không hề biết trên xe có một bé quỷ, trợ lý tò mò hỏi: "Sao Bạch ca lại đột nhiên muốn sống ở bên này thế? Có cần thuê người giúp việc cho Bạch ca không?"

Bạch Ngộ Hoài: "Không cần."

Kinh Tửu Tửu nhịn không được mà kề sát vào tai anh hỏi: "Anh còn nhà khác nữa hả?"

Bạch Ngộ Hoài lấy điện thoại di động ra đánh chữ cho cậu xem: "Ừ. Một căn nhà khác, không thích hợp để cậu sống."

Kinh Tửu Tửu: "Ồ." Chỉ là sao nghe giống như là người đàn ông này đã tính hết cả rồi, như là muốn cậu vào ở cùng vậy.

Căn nhà khác mà Bạch Ngộ Hoài thường ở được bày rất nhiều đồ phong thủy trấn tà, cũng có cả mấy ký hiệu, bàn bát quái này kia nữa.

Kinh Tửu Tửu mà vào thì sẽ bị đau mất.

Bạch Ngộ Hoài ít nói, suốt cả đường đi trong chiếc xe này không hề có tiếng nói chuyện nào.

Chẳng bao lâu bọn họ đã đến quán trà Hiên Viên, bên ngoài quán đỗ đầy những chiếc xe hạng sang.

Bạch Ngộ Hoài vừa xuống xe đã nhíu mày: "Có bọn săn ảnh."

Người đại diện lập tức quay lại: "Để em xử lý, tiểu Lý, cậu xách đồ cho Bạch ca đi."

"Úi!"

Đây là lần đầu Kinh Tửu Tửu nhìn thấy cảnh tưởng như vậy, không cưỡi cổ Bạch Ngộ Hoài nữa mà lẽo đẽo theo sau anh, tò mò đánh giá xung quanh.

Vừa vào cửa.

Mấy người đống loạt tiến đến, mở miệng gọi: "Bạch ca." "Bạch ảnh đế đến rồi." "Đến đây, mời ngồi bên này."

Kinh Tửu Tửu khẽ hỏi: "Bọn họ là ai thế?"

Bạch Ngộ Hoài lại lôi điện thoại ra đánh chữ: "Ảnh hậu Kim Mã năm ngoái, Đào Hà. Diễn viên chính kịch, Duẫn Kiên, Mạnh Hòa Tân..."

Kinh Tửu Tửu cũng mơ hồ nhận ra được hai gương mặt quen thuộc, trong bộ phim mà hồi nhỏ cậu thường xem có bọn họ đóng! Có vai diễn kia cậu cực kỳ thích! Ngày nào cậu cũng phải ôm TV xem đến tận mười hai giờ mới chịu đi ngủ.

Kinh Tửu Tửu chậc lưỡi: "Tôi có thể xin chữ ký được không?"

Bạch Ngộ Hoài hơi ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục đánh chữ: "Cậu thích ai?"

"Mạnh Hòa Tân."

Bạch Ngộ Hoài: "Tôi và anh ta từng diễn chung bộ "Mặt trời đỏ"."

Kinh Tửu Tửu vô tình: "Chưa từng xem."

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Kinh Tửu Tửu hỏi: "Ở đây có đạo sĩ không?"

Bạch Ngộ Hoài chỉ nghĩ là do cậu nhát gan nên mới hỏi như vậy. Bạch Ngộ Hoài: "Không có."

Kinh Tửu Tửu gật gật đầu: "Vậy tôi yên tâm rồi."

Vừa dứt lời đã không thấy tăm hơi Kinh Tửu Tửu đâu nữa.

Bàn tay đang cầm di động của Bạch Ngộ Hoài bỗng nhiên siết chặt.

Mà người bên cạnh cũng vô cùng thắc mắc.

Sao lại cảm thấy sau khi tham gia chương trình thực tế về, Bạch Ngộ Hoài có chút thay đổi nhỉ? Như cái di động này, trước kia cũng rất hiếm thấy anh cầm trên tay.

Lúc này đạo diễn Hướng nhịn không được nữa mà cười hỏi: "Có phải đi chuyến này xong Bạch ảnh đế mệt chết rồi không?"

Ảnh hậu Đào bên cạnh nói: "Sao có thể? Trước kia Bạch ca quay phim của đạo diễn Viên, một ngày quay tận mười sáu tiếng. Tất cả mọi người đều mệt kinh khủng, chỉ có duy nhất mỗi Bạch ca là vẫn còn tinh thần."

Bạch Ngộ Hoài lại có vẻ không tập trung cho lắm.

Vì buổi đọc kịch bản này nên cả quán trà đều được bọn họ bao trọn, tất cả mọi người ngồi vây quanh ở sảnh chính.

Mà lúc này, Kinh Tửu Tửu đẩy cửa nhà vệ sinh ra.

Linh hồn của cậu đã ngưng tụ lại.

Lúc phục vụ đi ngang qua còn đưa mắt nhìn cậu một chút.

Tất cả mọi người đã thấy được cậu.

Kinh Tửu Tửu chớp chớp mắt nhìn phục vụ một cái, sau đó đi về phía đám người. Vệ sĩ và trợ lý ở đó theo bản năng cản cậu lại.

Đạo diễn Hướng ngây người, quay đầu hỏi: "Đó là ai thế?" "Diễn viên nhí vừa ra mắt sao?"

Nhưng người khác cũng ngẩn ra: "Không, chưa từng thấy qua." Mạnh Hòa Tân tiếp lời: "Đẹp quá chừng, có thể diễn được vai tiểu vương tử trong kịch bản của đạo diễn Trần luôn..."