Chương 20

Bạch Ngộ Hoài nghe đến đây, lập tức mở miệng: "Cậu ấy đến cùng tôi."

Sau đó, anh đứng dậy rồi bước qua.

Vệ sĩ và trợ lý thấy anh, lập tức biết đây là người quen của anh, vì thế lập tức cho Kinh Tửu Tửu vào.

Bạch Ngộ Hoài đè thấp giọng mình, có chút cảm giác tức giận: "Cậu không sợ người khác đi xuyên qua người cậu sao?"

Kinh Tửu Tửu: "Anh sờ tôi thử."

Bước chân của Bạch Ngộ Hoài chậm lại, quay đầu nhìn Kinh Tửu Tửu, chỉ thấy vẻ mặt của thiếu niên kia thật thuần khiết, không xen lẫn với bất cứ tạp chất nào khác. Là anh nghĩ nhiều rồi. Bạch Ngộ Hoài đưa tay nắm lấy cổ tay của Kinh Tửu Tửu.

Cổ tay thật mềm mịn.

Tim Bạch Ngộ Hoài hẫng một nhịp.

Lúc thiếu niên này hiện hình ở lâu đài cổ, anh tưởng do mình sử dụng năng lực nên mới có thể bế cậu.

Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như... không phải thế.

Thiếu niên biến thành quỷ còn mạnh hơn so với tưởng tượng của anh nhiều.

Chỉ là tự bản thân thiếu niên lại không biết điều đó.

Nếu cậu là lệ quỷ thần trí hỗn loạn, vậy thì bất cứ ai vào lâu đài cổ đó đều sẽ rất khó có thể sống sót trở ra.

Chính tay anh đã thả một bé quỷ hùng mạnh ra ngoài rồi.

Bạch Ngộ Hoài nhìn về phía Kinh Tửu Tửu.

Kinh Tửu Tửu lại nhìn về phía anh: "Chúng ta đi thôi."

Một bé quỷ hùng mạnh nhưng lại ngây thơ.

Bạch Ngộ Hoài thu lại suy nghĩ: "Ừ."

Kinh Tửu Tửu đi theo Bạch Ngộ Hoài qua bên kia, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh. Mấy người còn lại thầm liếc nhìn nhau, nói không nên lời. Đm, Bạch Ngộ Hoài lừa từ đâu đến được một bé ngoan như vậy?

Phía bên đây Kinh Tửu Tửu thấy mọi người không ai nói chuyện, bèn lên tiếng chào hỏi trước, sau đó lại hỏi xin chữ ký của Mạnh Hòa Tân.

Mạnh Hòa Tân có chút thụ sủng nhược kinh, tùy tiện kéo đại một tờ giấy đến ký tên cho cậu.

Kinh Tửu Tửu cẩn thận gấp lại.

Mặt Bạch Ngộ Hoài không chút thay đổi đưa tay đến cầm lấy: "Tôi giữ giúp cậu."

Kinh Tửu Tửu:?

"OK luôn." Kinh Tửu Tửu ngẫm lại, cũng đúng, đợi tí nữa lỡ cậu trong suốt trở lại, vậy thì mấy đồ trên người không thể giấu được rồi.

Mọi người cũng không khỏi tò mò mục đích đến đây của cậu là gì, chốc chốc lại hỏi tuổi cậu, rồi lại hỏi cậu có định ký với công ty quản lý nào không.

Không đợi Kinh Tửu Tửu mở miệng, Bạch Ngộ Hoài đã lên tiếng trả lời lại hết.

Mọi người thấy thế cũng không dám hỏi quan hệ của hai người là gì.

Lúc này chợt có người lên tiếng: "Đã mấy giờ rồi? Sao bây giờ vẫn chưa đến nữa?"

Đạo diễn Hướng cũng nhịn không được mà nhíu mày: "Đến muộn thì cũng phải có mức độ. Người ta giữ lại hay cậu ta thích đến muộn gì tôi không quan tâm. Nhưng hôm nay..."

"Chúng ta bắt đầu trước đi." Bạch Ngộ Hoài lên tiếng.

Anh lên tiếng rồi, mọi người cũng yên tâm hơn.

Đạo diễn Hướng cũng không nhíu mày nữa: "Ừ, vậy chúng ta bắt đầu trước đi. Nào nào đến đây, cứ như vậy đọc qua một lần..."

Bên ngoài quán trà Hiên Viên, một chiếc xe đưa đón dừng lại.

Nam thanh niên trong xe mặc một chiếc áo thun đen, cổ đeo choker da, tóc nhuộm màu xám bạc được vuốt ngược về sau, gương mặt đẹp trai xen lẫn với chút cảm giác ngang ngược.

Nhìn qua giống như là đã mười ngày liên tục ngủ không ngon vậy.

"Hôm nay cậu đến muộn đó, tôi nghe đạo diễn Hướng nói Bạch Ngộ Hoài cũng đến. Sau này cậu muốn yên ổn mà diễn thì đừng có chọc đến anh ta." Người đại diện hạ thấp tiếng của mình, "Lát nữa cậu vào cửa nhớ phải nhận lỗi trước. Tuyệt đối đừng khiến cho tình hình trở nên căng thẳng..."

Thanh niên không kiên nhẫn đáp lại, theo bản năng mà sờ soạng chiếc choker da trên cổ.

Người đại diện thoáng nhìn qua, chiếc choker kia đã gần như là nát vụn rồi, vậy mà người này vẫn không chịu bỏ đi.

Lần trước ở trường quay lúc thay quần áo không nhìn thấy chiếc choker, người này còn nổi điên lên.

Thôi bỏ đi... Người đại diện miễn cưỡng tự an ủi mình, không phải Bạch ảnh đế cũng đeo một chiếc vòng mấy năm nay sao? Nhờ vậy fan và giới truyền thông còn khen anh là người nặng tình nặng nghĩa. Mặc dù vẻ ngoài anh lạnh như băng, người đại diệnn cũng chẳng thấy chỗ nào gọi là nặng tình nặng nghĩa gì cả.

Trợ lý xuống xe mở cửa.

Sau đó người đại diện đi theo sau thanh niên này vào trong quán trà.

Vừa vào, nhân viên phục vụ thấy anh ta liền đỏ mặt, rõ ràng là fan anh ta rồi.

Người đại diện đang định bảo anh ta nên cười với người ta, đừng có xị mặt ra, thế mà anh ta lại chẳng thèm liếc đến, đi nhanh về phía trước.

"Đinh Hãn Băng đến rồi à." Ảnh hậu Đào ngồi bên ngoài chiếc sô pha ngẩng đầu lên.

Bạch Ngộ Hoài vẫn đọc kịch bản, chẳng thèm nhìn lấy.

Mấy người còn lại thấy anh như thế, cũng bắt chước anh không thèm nhúc nhích.

Nam thanh niên đứng như trời trồng ở đó.

Người đại diện đứng phía sau nghiến răng nghiến lợi: "Lão đại! Đại ca! Vừa rồi trong xe tôi nói thế nào? Phải chào hỏi với Bạch ảnh đế trước! Còn phải nhận lỗi nữa!"

Thanh niên kinh ngạc nhìn về phía sô pha.

Ở đây đa số đều là minh tinh, ai ai cũng trang điểm vô cùng bắt mắt, tạo nên vỏ bọc hoàn hảo. Thế nhưng cũng không thể nào lấn át được hào quang của thiếu niên ngồi trên sô pha kia.

Dưới ngọn đèn màu vàng ấm áp của quán trà, thiếu niên mặc âu phục, im lặng ngồi trên sô pha, mái tóc đen hơi xoăn dán lên gò má, tôn lên làn da trắng như tuyết của cậu.

Đẹp đến mức vô thực.

Bỗng chốc, mọi thứ như trở về bữa tiệc sinh nhật bảy năm trước.

Là mình sắp chết rồi sao?

Sống ngờ nghệch hơn hai mươi năm, rốt cuộc cũng sắp chết rồi sao?

Thanh niên có chút thở gấp.

Người đại diện lại càng sốt ruột hơn, đứng sau véo anh ta một cái, kéo anh ta trở về từ dòng suy nghĩ.

Thanh niên tỉnh táo lại, đi đến trước mặt Kinh Tửu Tửu.

"Kinh Tửu Tửu." Anh ta khẽ gọi.

Vô cùng cẩn thận, không dám tin vào mắt mình.

Người đại diện choáng váng, những người khác cũng ngẩn người. Còn Bạch Ngộ Hoài thì rốt cuộc cũng buông kịch bản trong tay xuống, đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta.

"Anh là Đinh Hãn Băng đây." Anh ta nói.

Từ lúc Đinh Hãn Băng bước vào Kinh Tửu Tửu đã thấy anh ta rồi.

Thật ra thì cậu cũng chẳng nhận ra.

Cách ăn mặc của anh ta khác hẳn so với trước kia, cho nên Kinh Tửu Tửu chỉ liếc nhìn qua một cái rồi dời mắt đi, tiếp tục xem kịch bản của Bạch Ngộ Hoài. Cái này thú vị hơn.

Lúc này nghe thấy tiếng của anh ta, Kinh Tửu Tửu khẽ động môi, nhưng lại không nhận là người quen.

Tất cả mọi người đều biết cậu đã chết.

Hơn nữa... Là ai đã đặt bể cá vào? Vấn đề này vẫn là một dấu chấm hỏi lớn.

Cho nên Kinh Tửu Tửu chỉ có thể nghiêng đầu: "Hả?"

Đinh Hãn Băng thấy biểu cảm xa lạ của cậu, cả người như bị bao trùm bởi cảm giác sốt ruột. Anh ta nhoài người đến nắm chặt lấy cổ tay Kinh Tửu Tửu.

Là thật.

Là thật!

Mạch máu ở thái dương Đinh Hãn Băng đập mạnh: "Anh là Đinh Hãn Băng đây." Anh ta lặp lại lần nữa.

Anh ta quỳ xuống, gân xanh trên cổ nổi lên, tay cầm lấy cổ tay Kinh Tửu Tửu có hơi dùng sức, nhưng cũng rất cẩn thận.

Người đại diện thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt anh ta.

"Anh đã luôn cố gắng," Đinh Hãn Băng khàn giọng, nói, "Anh viết tên của em lên vở, lên sách, khắc trên vòng cổ, xăm lên người... Chỉ sợ quên mất em. Nhưng anh làm sao có thể quên? Sao anh lại có thể quên được chứ?

"Kinh Tửu Tửu, anh là Đinh Hãn Băng."

"Em còn nhớ anh không?"

Mọi người khϊếp sợ nhìn sang đây.

Ôi đệt mẹ!

Lại nhìn đến sắc mặt của Bạch Ngộ Hoài, lúc này đã lạnh như băng.