Chương 47 H: Kí©ɧ ŧìиɧ

Cơ thể nhỏ bé của Tề Đình nằm gọn trong lòng Đổng Yên. Nàng tổng cảm thấy khí lực dường như bị rút đi tất thảy, cả người vô lực phải dựa vào người kia lấy thăng bằng. Không đợi mấy phút trôi qua, Đổng Yên đã áp thỏ con lên cánh cửa phía sau, vòng tay ghì chặt hơn Tề con thỏ còn đang run rẩy.

Đổng yêu nghiệt đặt nụ hôn ôn nhu lên cái trán cao nàng yêu muốn chết, đôi mắt khép hờ bị phủ bởi màn sương mù mờ mịt, cái mũi cao nhỏ nhắn đồng dạng với người mình yêu, hai má phúng phính tưởng chừng sẽ búng ra sữa nếu dốc sức… Nàng mê luyến cái loại cảm giác thân thiết gắt gao này biết bao. Khi mới ở chung một chỗ, tuy mỗi đêm đều nằm gần nhuyễn ngọc nhưng lại không có cơ hội chiếm tiện nghi bởi Tề Đình chưa sẵn sàng tiến thêm một bước. Nhưng còn bây giờ, mọi thứ vỡ òa bởi khí nóng thôi thúc trong lòng khiến Đổng Yên không thể khống chế được ham muốn gần gũi. Chỉ cần nhìn từng nấc da thịt mịn màng này cũng khiến hàng loạt tế bào của nàng gào thét chiếm giữ.

Tề Đình đồng thời bị đánh úp cả phía trước là người kia làm loạn, sau lưng lại là tấm cửa lạnh lẽo bất đồng khiến cơ thể không thể đứng vững được. Đối với một thiếu nữ chưa bao giờ yêu đương qua thì loại cảm giác nóng hổi lúc này như thế giới hoàn toàn mới. Tề Đình đưa lên hai tay muốn tách ra khoảng cách giữa hai người, bàn tay vừa đặt lên bả vai Đổng Yên thì đã cảm thấy hối hận không thôi. Bởi lẽ Đổng Yên trực tiếp bỏ qua kháng cự của nàng, đem hai tay toan đẩy ra kéo quàng qua cổ yêu nghiệt, cơ thể lại như cũ gắt gao đan chặt.

Ma xát mãnh liệt khiến quần áo cả hai xộc xệch hỗn loạn lộ ra phần da thịt mê người. Nhất là thỏ con bị Đổng Yên ghì chặt đưa đẩy, bất giác lại sinh ra cảm giác mong chờ cùng căng thẳng. Tề Đình nhíu chặt mi mắt, bụng dưới khó chịu khiến nàng không thể không cắn môi dưới kiềm chế thanh âm đang chực trào phát ra ở cổ họng. Tiếng quần áo sột soạt trong căn phòng tối u như một loại thuốc kí©h thí©ɧ dữ dội cho tình yêu kết trái. Ngay khi Đổng Yên di dời đôi môi từ hai má muốn thực hiện đợt tiến công mới xuống hai môi, tia lí trí cuối cùng của Tề Đình cũng theo đó dâng lên. Nàng khẽ đẩy Đổng Yên ra, dùng thanh âm khàn khàn thì thầm yếu ớt bên tai lão công

"Yên…A…Tắm…"

Đang trong cơn kí©ɧ ŧìиɧ cư nhiên lại bị đẩy ra, Đổng Yên đầu tiên rất mất hứng, nhưng khi nghe thấy ngữ điệu vô cùng đáng yêu mà nhiễm phải vạn phần khẩn cầu, không hiểu sao trong lòng lại có tia buồn cười. Đổng Yên nghiêng đầu, liếʍ vành tai người đang phải nhón lên quàng qua cổ mình thì thầm.

"Đình…Đình…Em muốn cùng chị tắm sao? Thật là kí©h thí©ɧ nha…"

Đôi gò má vốn vì động tình mà ửng hồng của Tề Đình khi nghe thấy thanh âm ngả ngớn của yêu nghiệt liền bị trận tập kích trở nên đỏ lự, hơn nữa còn mang theo cảm giác tê rần khó tả. Nàng cắn môi dưới làm bộ dáng ủy khuất, lát sau lại hướng bên vai Đổng Yên cạp một cái thật mạnh xem như trừng phạt.

"Á đau… Em tính mưu sát lão công sao?"

"Đáng đời Yên…"

Đổng Yên đang lâng lâng ở mấy tầng mây trong bầu không khí tràn ngập tư vị của thỏ con thì bị đau một trận nổi đom đóm, lập tức bày ra bất mãn đối thỏ con. Nhưng khi chạm trúng gương mặt đang cúi gằm vì xấu hổ của người kia, du͙© vọиɠ của Đổng Yên lại dâng cao, chỉ hận một nỗi không thể trực tiếp đem thỏ nhỏ hung hăng đặt dưới thân ngay bây giờ. Nàng cười xấu xa, vươn ra hai ngón tay thon dài chỉnh lại mớ tóc hỗn loạn trước mặt người kia, lợi dụng hôn lên má một cái.

"Được… Tắm thôi…"

Đổng Yên cùng Tề Đình 10 ngón đan thấu cùng nhau đi về phía phòng tắm riêng trong phòng ngủ. Tề Đình có lần cũng rất nghi hoặc vì sao trong phòng ngủ lại cư nhiên có hai phòng tắm đặt cạnh nhau, nhưng cái họ Đổng chỉ đơn giản cười gian mấy cái, nhất định không chịu cho nàng đáp án thỏa đáng. Nhưng đối với tình hình hiện tại, hai phòng tắm là mọi thứ Tề Đình cần. Nàng nắm chặt góc áo đứng một bên giường trong khi Đổng Yên đang dùng hết tốc lực tìm kiếm áo ngủ. Nếu có ai đó nhìn thấy bộ dáng vị cảnh quan ngày thường có bao nhiêu bá đạo giờ phút này không khác thỏ nhỏ chờ lên dĩa là bao chắc hẳn sẽ phải trố mắt đến mất luôn kĩ năng khống chế tuyến nước bọt.

"Đình, phòng bên trái nga!"

Đổng Yên không muốn nhìn thấy thêm một giây nào bộ dáng đáng yêu chết đó nữa, chỉ sợ mấy giây sau sẽ không kiềm chế được lao đến xe hết quần áo người kia đặt dưới thân khi dễ.

"Ân…Em biết rồi…"

Tề Đình chỉ dám nói lí nhí vài chữ. Nguyên lai không hiểu vì lí do gì mà cổ họng giờ phút này như bị rút hết nước đi, cư nhiên khô khốc lại khàn khàn…

Đổng Yên đợi Tề Đình vào hẳn phòng tắm mới ba chân bốn cẳng chui vào tự mình làm hết thảy chuẩn bị. Sau khi xong xuôi, nàng cố tình không mặc bra, chỉ quấn độc cái khăn tắm bước ra ngoài. May là mùa này không đến nỗi lạnh, Đổng Yên mới không bị chết rét vì "ham ăn". Lâu lắm rồi nàng mới có cảm giác hồi hộp như vậy, có lẽ là kể từ 4 năm trước… Đổng yêu nghiệt đem tóc nâu dài xõa ra bồng bềnh, chọn lấy hương nước hoa muốn xịt lên bộ vị câu dẫn nhưng động tác lại dừng trên không trung một chút. Nghĩ đi nghĩ lại, Tề Đình vốn không thích nước hoa, Đổng Yên lại đặt lọ nước hoa ở chỗ cũ.

15 phút trôi qua vẫn chưa thấy Tề Đình có động tĩnh gì, có là ngại ngùng không dám bước ra đi. Đổng Yên cười âm hiểm trong lòng một trận. Nguyên lai áo ngủ nàng đưa cho con thỏ nhỏ là loại cổ rộng, lại cực ngắn, mà quan trọng chính là nàng không có đưa cho Tề lão bà cái bra nào nha! Đổng Yên tự sướиɠ tinh thần một hồi thì cánh cửa phòng tắm còn lại cũng mở toang. Kéo theo là bóng dáng nhỏ nhắn của Tề Đình hai má ửng hồng không biết vì nước nóng hay ngại ngùng. Đổng Yên ngắm đến ngẩn người…

"Yên…Ngắn quá…"

Đổng Yên làm sao không biết thỏ con đang nói cái gì ngắn nhưng vẫn làm bộ ngây thơ, bày ra vẻ mặt vô tội hỏi lại

"Ngắn? Cái gì ngắn cơ?"

Tề Đình mặc dù khép rất chặt chân nhưng cũng cảm thấy rất rõ không khí lạnh lùa qua lùa lại… Thật quá xấu hổ mà… Mặt nàng vẫn cúi gằm ủy khuất, không dám ngẩng lên sợ đối mặt Đổng Yên.

"Áo…áo ngủ…"

Đổng Yên tiến lên mấy bước đã cách Tề Đình chỉ còn một ngón tay, liền đem tóc ướt người kia đùa bỡn một phen. Nàng đem mặt cạ vào bên sườn mặt, thanh âm ái muội đột nhiên vang bên tai Tề thỏ con.

"Tóc ướt quá, chị sấy cho em."

Thoáng thấy Tề Đình gật đầu một cái, sau đó lại khép nép bị Đổng Yên dẫn đến bên giường. Họ Đổng kia dùng từng ngón tay thon dài luồn qua kẽ tóc của nàng, ôn nhu sấy từng mảng tóc ướt trở nên khô ráo làm Tề Đình tạm quên đi nguy hiểm trước mắt, trực tiếp rơi vào bẫy của ai đó. Đến khi tiếng máy sấy tắt đi, Tề con thỏ liền cảm giác được cơ thể người kia áp chặt sau lưng. Làn da nóng hổi tựa hồ muốn đem không gian xung quanh đốt cháy cạ lên bộ áo ngủ vốn khônh che được phần da thịt nào của Tề Đình.

Đổng Yên nhẹ nhàng đặt lên gáy Tề Đình một nụ hôn như đánh dấu cuộc tiến công chính thức bắt đầu. Khi nhận thấy cơ thể người kia khẽ run lên bởi nụ hôn nhẹ, Đổng Yên bắt đầu càn rỡ xoay vai Tề Đình đối diện với nàng. Dưới ánh trăng và ánh đèn le lói đầu giường,gương mặt đối phương đều hiện lên trong ánh mắt cả hai, đem lại loại thỏa mãn không nói nên lời.

Đổng Yên khẽ nghiêng đầu, hai cánh hoa khép hờ có hơi mở ra tiến lại gần đồng dạng bộ phận của Tề Đình. Khoảnh khắc hai đôi môi chạm lấy, dòng điện của cơn kí©ɧ ŧìиɧ ban nãy lại dâng lên mãnh liệt, nhanh chóng không còn là cái vờn nhẹ nhàng ở môi dưới, Đổng Yên hạ quyết tâm tách hàm Tề Đình ra. Ngay lập tức người kia cũng không có ý phản đối mà ngược lại còn tạo điều kiện cho cái lưỡi xấu xa xâm nhập vào khoang miệng mình. Đổng Yên hôn rất chuyên tâm, lưỡi quấn quít triền miên đang kí©h thí©ɧ cái lưỡi rụt rè kia tham gia vào cuộc triền miên. Cuối cùng sau mấy nhịp kêu gọi, Tề Đình cũng phải chịu thua, bắt đầu nhập cuộc cùng Đổng Yên. Nhưng bản thân lại là người chưa từng kinh qua tiếp xúc mãnh liệt như vậy nên Tề Đình rất nhanh đã không khống chế được hơi thở…

"Yên…ưm…"

Đổng Yên nghe được lão bà gọi tên mình cùng thanh âm mời gọi lại càng thêm cuồng nhiệt triền miên. Nàng dùng tay phải đẩy Tề Đình ngã xuống giường, tay trái đỡ lấy sau đầu sợ sẽ va phải đầu giường.

"Đình…Chị muốn em…Chị…"

Đổng Yên nói được nửa câu đã bị loạn ngữ không thể hoàn thành. Bởi lẽ chỉ cần nhìn người dưới thân có phần mê man trong bộ áo ngủ đã bị cái hôn ban nãy làm tuột xuống một bên dây, lộ ra là tấc da thịt nõn nà đầy khıêυ khí©h thì du͙© vọиɠ nguyên thủy đã lâu không có đánh thức lập tức trỗi dậy mãnh liệt.

Tề Đình mờ mịt bị đẩy ngã trên giường vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, cư nhiên ưm lên vài tiếng kí©h thí©ɧ Đổng Yên đang chống tay nằm trên.

"Yên…"

Tề Đình cảm thấy toàn thân đều nóng đến muốn bốc hỏa nhưng lại không tìm được cách nào giải tỏa. Đổng Yên ngẩn người nhìn một hồi mới lấy lại tinh thần cúi xuống bên tai Tề Đình thì thầm

"Em đẹp quá… Em đẹp quá Đình à…"

Lời vừa dứt, cái lưỡi hư hỏng kia đã tiến lên liếʍ vành tai mẫn cảm khiến Tề Đình run rẩy giãy dụa dữ dội. Nhưng Đổng Yên lại không dễ dàng buông tha, tay phải cùng lúc đặt lên hai khỏa mềm mại xoa bóp. Cách lớp áo ngủ mỏng manh, Đổng Yên có thể cảm thấy nhũ hoa từ từ dựng đứng mê hồn. Dần dần, nụ hôn không đơn thuần ở vành tai mà chuyển xuống cổ. Tề Đình cảm giác như cổ sắp bốc cháy đến nơi, không hiểu vì sao Đổng Yên lại có thể làm nàng kích động đến độ này. Hai cánh tay vô thức đưa lên vuốt ve tấm lưng nhẵn bóng của Đổng Yên, Tề Đình ngửa cổ ra sau để lão công dùng hai cánh môi đặt lên đó từng cái ôn nhu. Nàng gắt gao cắn môi dưới, đem thanh âm rêи ɾỉ nuốt vào trong vì quá xấu hổ.

Đổng Yên sau khi thỏa mãn với cái cổ trắng nõn liền dời nụ hôn xuống xương quai xanh. Ngón tay lạnh lẽo đưa lên vân vê điểm quyến rũ dưới lớp áo hồi lâu,nàng mới lè lưỡi liếʍ lên đó. Kí©h thí©ɧ bất ngờ làm Tề Đình không sao khống chế được thanh âm nữa, liền bật ra tiếng rên thỏa mãn.

"Ưm…"

Chỉ một tiếng thật nhỏ nhưng cũng đủ treo du͙© vọиɠ Đổng Yên lên tầng mây. Nàng dùng lưỡi ra sức vẽ lên xương quai xanh người kia hình thù không rõ ràng trong khi tay phải đã luồn vào dưới lớp áo ngủ xoa bụng phẳng của Tề Đình.

"Đình…Cho chị…Được không?"

Giọng Đổng Yên vì ham muốn nổi lên mà khàn đặc đầy du͙© vọиɠ vang lên khiến Tề Đình mở ra đôi mắt chỉ còn lại mờ mịt nhìn người trên thân. Nàng nhẹ nhàng luồn tay vào tóc Đổng Yên, dùng hết khí lực kéo xuống đặt lên môi người kia nụ hôn mãnh liệt.

"Chỉ cần là Yên… Em đều đồng ý…"

Đổng Yên như mở cờ trong bụng, liền nhanh chóng cởi phăng cái áo ngủ vướng víu của Tề Đình cùng cái khăn sớm đã muốn bung ra. Chỉ trong mấy giây, hai cơ thể lõα ɭồ đã hiện ra trong không khí. Đổng Yên uốn éo như yêu tinh ngàn năm trên người Tề Đình, trực tiếp cúi xuống hôn lên hai đỉnh phonh dựng thẳng của người kia. Khoảng khắc môi chạm vào nơi cao ngất đó, Tề Đình cảm thấy kí©h thí©ɧ tột độ mà hừ lên mấy tiếng kí©ɧ ŧìиɧ, hai tay cũng gắt gao luồn qua tóc nâu ghì chặt đầu Đổng Yên. Rõ ràng rất khó chịu nhưng lại càng muốn nhìn hết.

Đổng Yên chôn chặt đầu giữa hai khỏa ra sức liếʍ mυ"ŧ, có khi còn dùng sức miết mạnh làm Tề Đình run rẩy kɧoáı ©ảʍ. Thỏ con ưỡn ngực như muốn dung nạp cái miệng đáng ghét kia vào trước ngực một thể

"Yên…A…Khó chịu…"

Hai đỉnh phong bị hôn liếʍ đến sưng đỏ Đổng Yên mới dời đôi môi từ từ xuống bụng. Động tác xoa nhẹ phần rốn có chút ôn nhu cùng khẩn trương, ngón tay Đổng Yên không buông tha một tấc da thịt nào mà ra sức để lại từng ngọn lửa âm ỉ, khıêυ khí©h Tề Đình. Quả đúng như dự đoán, thỏ con căng cứng cơ thể đón chào từng cái tiếp xúc da thịt trơn nhẵn, cổ họng cật lực khắc chế âm thanh kiều mị thoát ra.

Môi Đổng Yên càng dời xuống hạ thể, ngón tay Tề Đình càng nắm chặt ga giường. Tưởng chừng như nếu là loại ga dỏm, chắc chắn đã rách nát từ lâu dưới lực đạo của con thỏ rồi. Hạ thân bị Đổng Yên đùa giỡn không thôi, cách lớp qυầи ɭóŧ là từng đợt mơn trớn và khí nóng phả vào.

Đổng Yên nhìn bộ vị tư mật bị che lấp trong qυầи ɭóŧ mà đáy đã sớm ướŧ áŧ lan tràn có chút ngẩn người. Đột nhiên, nàng cúi xuống đặt lên trọng tâm nụ hôn, sau đó dùng lưỡi chì miết thứ không ngừng run rẩy ở trong. Tề Đình không nghĩ tới nơi đó cư nhiên bị đem ra liếʍ láp, liền quơ loạn hai tay muốn tìm khuôn mặt Đổng Yên, giọng nói khẩn thiết ngăn chặn hành động càn rỡ.

"Yên…Đừng…Bẩn….a…."

"Đình, em quá mê người rồi…"

Đổng Yên trực tiếp phớt lờ vùng vẫy của thỏ con, dùng hai ngón tay kéo đáy quần sang một bên tiếp tục đợt tiến công mãnh liệt. Tề Đình chưa bao giờ được "nâng niu" chỗ đó một cách ân cần như vậy, liền không biết làm giải tỏa cảm giác lúc này. Kɧoáı ©ảʍ cứ thế dâng lên từng đợt, đến sắp làm cơ thể nàng hỏng mất.

"Yên…Yên…Em khó chịu…Yên…"

Lí trí kêu gọi phải chống cự nhưng cư nhiên cơ thể lại tiết ra càng nhiều ái dịch. Cảm giác được bộ phận tư mật bị kí©h thí©ɧ trở nên ướŧ áŧ, Tề Đình xấu hổ vùi mặt vào gối nằm, không dám nhìn cảnh tượng đang diễn ra. Trong căn phòng tối tràn ngập âm thanh ái muội của tiếng cơ thể ma sát cộng hưởng cùng tiếng ái dịch và đầu lưỡi tạo nên thanh âm da^ʍ mị của cuộc giao hoan mãnh liệt.

"Yên…Yên…Chậm lại…."

Cái lưỡi hư hỏng ra vào nơi tư mật của Tề Đình đang không ngừng co rút, hai vách tường vì sắp đặt đến cực hạn mà ra sức bài trừ dị vật khiến động tác của Đổng Yên càng thêm càn rỡ xâm nhập. Cuối cùng sau mấy phút đẩy nhanh tốc độ, Tề Đình cảm giác như chính mình đang chết đuối trên mặt biển, dập dềnh mà không một điểm bám víu, cổ họng đau rát cũng khó thét nên lời. Khác biệt duy nhất chính là hạ thân đang không ngừng co rút, bụng dưới nóng hỏi kịch kiệt run rẩy tiết ra ái dịch tràn vào khóe miệng Đổng Yên. Thỏ con muốn đẩy người kia ra tránh đi, thế nhưng cao trào lại khiến cơ thể vô lực không có cách nào cử động. Hơn nữa Đổng Yên cũng không hề có ý định tách ra, còn mở ra hai cánh hoa nuốt hết thứ đang trào ra vào. Hai mươi mấy năm sống trên đời thì đây là lần đầu tiên Đổng Yên cảm nhận được thứ tư vị tốt đẹp này. Du͙© vọиɠ ngủ sâu không ngừng thôi thúc cơ thể làm việc khiến Đổng Yên nhanh chóng dùng hai ngón tay kẹp chặt hoa hạch còn quá mức nhạy cảm của Tề Đình.

"Yên…Yên…Đừng…Em không chịu được…Ah….Ưmmmm"

"Ngoan, lão bà… Hãy để tôi làm em hạnh phúc."

Thanh âm ôn nhu vừa vang lên, hai ngón tay dính dầy ái dịch đã đem lên khóe môi Tề Đình, mon men vào khoang miệng thỏ con quấy phá. Bản thân tự nếm được mùi vị của chính là có bao nhiêu kí©h thí©ɧ, Tề con thỏ lúc này mới sáng tỏ. Bằng chứng chính là hạ thân không những không ngừng run rẩy mà còn tiết ra càng nhiều dịch hơn dưới sự ma sát của hai ngón tay. Mỗi lần Đổng Yên đẩy vào, hai vách tường chặt chẽ chưa người khai phá lại đẩy ra kháng cự, mãi đến khi cửa mình đã có hơi tiếp nhận dị vật, Đổng Yên mới ngước lên nhìn Tề Đình còn đang ý loạn tình mê.

Đột nhiên nàng ôm lấy thân thể kia gắt gao, hôn lên môi thỏ con như ngăn chặn lại điều sắp xảy đến. Ngón giữa đang vờn qua ở ngoài đột nhiên tiến vào, trực tiếp xuyên thấu lớp màng mỏng manh là biểu tượng của người thiếu nữ. Đổng Yên hiểu rõ là có bao nhiêu đau đớn, cho nên mặc cho Tề Đình đau đến đổ mồ hôi lạnh, hàm răng vô thức cắn môi Đổng Yên đến chảy máu, nàng cũng không một chút tức giận.

"Đình…Đình…Chị yêu em…"

Đổng Yên thì thầm bên tai người yêu, thứ âm thanh ma mị lập tức đem cơ thể căng cứng trở nên dịu đi trông thấy. Nước mắt trào ra từ hai khóe mắt vì đau đỡn ban nãy đã bị Đổng Yên nuốt sạch không còn một giọt. Hành động ôn nhu vạn trượng càng khiến Tề Đình mê mẩn, sau đó nhanh chóng quên đi đau đớn hướng Đổng Yên hôn trụ hai cánh môi.

Mùi máu mặn gặp trúng vị giác đặc biệt mẫn cảm của thỏ con liền là một trận hối hận. Tề Đình vặn vẹo cơ thể đòi hỏi, hơi thở hổn hển bên tai Đổng Yên ngân lên

"Yên…Yên…Cho em…"

Đổng Yên không ngờ Tề Đình lại có thể đòi hỏi vào giờ phút này, đành nhìn sâu vào đôi mắt còn đọng lại giọt lệ thật lâu, nàng mới cất tiếng xác định lần nữa…

"Em có sao không?…Chị xin…"

Câu còn chưa nói hết, ngón tay nhỏ nhắn của người kia đã đặt lên môi Đổng Yên ngăn lại.

"Chị không có lỗi, em rất hạnh phúc…"

Đổng Yên tổng cảm thấy hai khóe mắt đều cay, vội vàng đặt xuống môi người dưới thân ôn nhu mạnh liệt. Ngón tay trong bộ vị tư mật nhẹ nhàng di chuyển khuấy động. Tề Đình vừa trải qua cao trào, lại bị hành động quấy phá kia làm tăng lên kɧoáı ©ảʍ. Nàng nâng lên phần eo muốn dung nhập tất thảy, hai chân co lên ngang hông Đổng Yên đẩy đưa theo động tác người kia.

"Yên…Chậm…Chậm lại…Ah…"

Tiếng da thịt ma sát ngày một lớn hơn hòa cùng dòng nước róc rách đem mảng ga giường cũng nhiễm phải mà trở nên ướŧ áŧ kí©ɧ ŧìиɧ. Đổng Yên mê luyến cơ thể thỏ con, đặt lên đó là hàng dài nụ hôn như tôn sùng từng mảng da thịt. Ngón tay dài ra vào mang theo lượng lớn ái dịch chính là dấu hiệu cho thấy Tề Đình sắp đạt đến giới hạn thêm một lần nữa.

"Đình… Chị yêu em… Rất rất yêu em…"

"Yên…Ah…Nhanh quá…Em…ah….ưm…"

Không đợi thêm giây phút nào, Tề Đình trực tiếp hét lên một tiếng thật lớn đem móng tay găm vào tấm lưng trơn nhẵn của người trên thân. Hạ thể co rút càng mãnh liệt hơn ban nãy khiến Tề Đình muốn mê man tại chỗ. Cơ thể run rẩy hồi lâu cũng không hồi phục được, đành dúi đầu vào ngực Đổng Yên thở dốc.

Đổng Yên nhẹ nhàng rút ngón tay khỏi cánh rừng thưa kia nhưng lại mang đến trận rùng mình cho lão bà đại nhân. Nàng nhìn những giọt mồ hôi ứa ra trên trán, trên cổ, thậm chí là cả cơ thể đều được phủ một lớp màu bạc lấp lánh liền gắt gao hôn lên.

"Yên…Đừng…Đủ rồi…"

Tề Đình không còn chút khí lực nào nằm ngay đơ trên giường. Lúc này mà Đổng Yên còn muốn thêm lần nữa, chỉ sợ sẽ dọa nàng ngất đi mất thôi. Đổng Yên dường như cũng nhận ra điều này, liền đình chỉ động tác làm loạn. Nàng trườn lên phía trên của thỏ con, ánh mắt đột nhiên bắt gặp một vết sẹo dài bên vai phải khiến trong lòng dâng lên cảm giác đau xót khó nói. Đổng Yên lại đặt lên vết sẹo đó một nụ hôn cùng tất cả sự ôn nhu mà nàng có.

"Đình…Chúng ta sẽ mãi như thế này…"

Tề Đình vươn tay vén mấy sợi tóc nâu của Đổng Yên gọn gàng sau mang tai, mới mỉm cười đối Đổng Yên gật đầu. Mọi thứ đều đã trao cho chị, từ thể xác đến tinh thần thì thế nào lại không cùng một chỗ chứ?

"Yên ngốc, nếu có một ngày em thành bà già xấu xí, người đầy vết sẹo khó coi, Yên còn yêu em không?"

Đổng Yên bất ngờ bật dậy, đột nhiên lại muốn đùa giỡn thỏ con.

"Xấu như thế này sao?"

Nàng làm động tác nhăn mặt lè lưỡi, bộ dáng không còn chút dáng vẻ yêu nghiệt nào khiến Tề Đình buồn cười không thôi.

"Ừ…Vậy đó! Có yêu em không?"

"Còn phải suy nghĩ nha…"

Đổng Yên cố tình nói trái lòng muốn thử phản ứng lão bà, ai ngờ đã bị hứng cái cạp truyền thuyết lên vai trái đau điếng.

"Á, em ghét chị thì nói đi cho chị nghe, đừng có lặng lẽ gϊếŧ người không nói lí do nha!!!!"

"Ai nói em ghét? Đáng ghét! Em không thèm yêu Yên nữa!"

Tề Đình giận lẫy xoay người úp mặt xuống giường đầy ủy khuất. Đổng Yên phì cười mấy trận liền, đành phải lên tiếng dỗ dành lão bà rồi.

"Đình, dù em có xấu xí, có đầy sẹo, chị cũng sẽ như cũ yêu em, yêu mình em. Hiểu chưa đứa ngốc?"

Đợi môi Đổng Yên chạm lên tấm lưng còn vương lại vài giọt mồ hôi, Tề Đình mới nhẹ nhàng thả lỏng người để người kia ôm lấy đi vào giấc ngủ… Thì ra làm yêu loại này cũng là mất sức quá đi, còn kinh khủng hơn đợt huấn luyện tàn khốc trong trường quân đội của nàng nhiều.

"Yên…"

"Ân?"

"Chúc Yên ngủ ngon…"

Đổng Yên hôn lên trán Tề Đình một cái, cũng nhanh chóng ôm chặt thỏ con chìm vào giấc ngủ. Cuộc đời này có được thỏ con làm lão bà coi như đã sống không uổng phí…

Có đôi khi, tình yêu chỉ đơn giản là chuyện hai người cùng nhìn về một hướng, cùng thở một nhịp, cùng nhau trải qua ngày tháng vốn vô vị nhưng vì ai đó mới trở nên đáng sống hơn…

P/s: Ôi mạ ơi, chương dài nhất ever =)))))) Xin thông báo là chương này 4k3 chữ nha =))))))) mất bao nhiêu exp của tuôiiiii hự hự

Ai đó cho An An tràng pháo tay đi =)))))) Cmt cho tuôi vui coiiii!!!!!

H đây =))))) An thấy thịt ngập họng luôn rồi các mẹ ạ =))))))))