Chương 12.2: Hình tượng sụp đổ

Lâm Vũ Sơ không thể nhịn cười khi nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Lương Tình.

Lương Tình không biết bản thân đáng yêu như thế nào, bất thình lình liếc nhìn xuống dưới, đột nhiên hỏi: “Chị dâu, chị và anh họ có nuôi chó ở nhà không?”

Lâm Vũ Sơ thành thật trả lời: “Không.”

Lương Tình cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cá chân của Lâm Vũ Sơ đang lộ ra khỏi váy, “Vậy thì tại sao trên mắt cá chân của chị lại có một dấu răng thế này?”

Nghe vậy, Lâm Vũ Sơ lập tức cảm thấy khó xử và vô thức liếc nhìn tứ phía xung quanh, hy vọng không ai nghe thấy cuộc hội thoại giữa hai người.

Dấu răng này, ngoài Lương Mục Xuyên ra thì còn ai có thể làm như vậy với cô được chứ.

Tối hôm qua Lâm Vũ Sơ định đi ngủ sớm một chút để sáng mai dậy sớm chuẩn bị cho chuyến đi đến nhà họ Lương, nhưng Lương Mục Xuyên hết lần này đến lần khác quấy rối giấc ngủ của cô để đòi quan hệ.

Bộ đồ ngủ của Lâm Vũ Sơ nhanh chóng bị Lương Mục Xuyên lột sạch khiến thân thể mịn màng trần trụi lộ ra trên giường.

Lương Mục Xuyên quỳ gối dưới thân người Lâm Vũ Sơ, hai tay nâng cặp đùi trắng mịn của Lâm Vũ Sơ trong khi nhịp nhàng nhấp eo của mình. Thỉnh thoảng cúi đầu anh lại thấy chính mình ra vào liên tục trong cơ thể cô, nhiều cảm xúc du͙© vọиɠ khác nhau trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, ái tình cũng trở nên sâu đậm hơn, Lương Mục Xuyên không nhịn được bèn hơi nghiêng đầu hướng vào mắt cá chân phải của Lâm Vũ Sơ mà cắn.

“A!” Lâm Vũ Sơ bị đau kêu lên thành tiếng, hoàn toàn khác với tiếng kêu thống khoái và sung sướиɠ bình thường khi ân ái.

Lương Mục Xuyên chưa bao giờ có hành động thô bạo với cô, nhưng lần này không biết vì lý do gì mà anh không kìm được cắn Lâm Vũ Sơ một cái thật mạnh. Cổ chân thanh mảnh trắng nõn lập tức hằn rõ một dấu răng đỏ rực, hình như cũng rỉ ra một ít máu.

Sau đó, Lương Mục Xuyên hôn lên vết thương của Lâm Vũ Sơ và liên tục nói: “Thật xin lỗi, bảo bối của anh.” Thậm chí anh còn lấy đá viên và cẩn thận chườm lạnh cho Lâm Vũ Sơ.

Sáng nay khi Lương Mục Xuyên ngủ dậy, nhìn kỹ chỗ Lâm Vũ Sơ bị chính mình cắn, dấu răng cũng đã mờ đi nhiều, vết thương do bị cắn chỉ còn sót lại chút vảy màu đỏ.

Lâm Vũ Sơ hôm nay mặc một chiếc váy liền dài, gấu váy vừa vặn có thể che đi vết thương, hơn nữa vết thương đã đóng vảy và dấu răng cũng gần như biến mất hoàn toàn nên Lâm Vũ Sơ cũng không quá lo lắng bị người ta phát hiện.

Hiện tại cô và Lương Tình đang ngồi nói chuyện với nhau, váy bị kéo lên một chút, lộ ra hai mắt cá chân trắng nõn thanh mảnh của Lâm Vũ Sơ, không ngờ lại bị cô bé Lương Tình tinh quái này nhìn thấy.

Lương Tình khi còn nhỏ đã từng đánh nhau với những đứa trẻ khác, nhưng nếu không đánh lại thì cô chọn cách cắn người. Đứa trẻ bị cô cắn thì bật khóc và chạy đến gặp cô giáo để báo cáo. Cô giáo chỉ vào vết thương trên tay của đứa trẻ bị cắn và hỏi Lương Tình có phải do cô làm hay không. Lương Tình là kiểu người dám làm dám chịu, vì thế không ngần ngại gật đầu nói có. Cô giáo sau đó đã tận tình khuyên răn Lương Tình không được cắn người khác vì đó là điều vô cùng sai trái. Biết mình sai, Lương Tình chủ động xin lỗi đứa trẻ kia, nhưng chỉ trong nháy mắt, người nào khiến cô không vui là cô lập tức đi cắn người ta.

Từ nhỏ đến lớn cô đã chứng kiến rất nhiều vết thương do bị cắn. Dấu răng dẫu có biến mất như thế nào đi chăng nữa thì chỉ bằng một cái chớp mắt cô vẫn có thể nhận ra được!

Lâm Vũ Sơ rụt chân vào trong, kéo thẳng váy trở lại, cố gắng che đi vết cắn, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, trong lòng không ngừng trách móc Lương Mục Xuyên.

“Cái này… cái này… chị không cẩn thận nên bị va đập vào đâu đó thôi.” Lâm Vũ Sơ ấp úng cố gắng nặn ra một lý do phù hợp.

Phải va vào đâu mới có thể để lại một dấu răng rõ rành rành như thế này được cơ chứ! Một ít máu đỏ đã đóng vảy tạo thành một vòng tròn, nhìn giống hệt như vết cắn do hàm trên hàm dưới cùng cắn vào một chỗ. Lương Tình dùng ánh mắt biểu lộ vẻ không tin lý do mà Lâm Vũ Sơ đưa ra, sau đó giương mắt nhìn Lương Mục Xuyên đang đi về phía hai người.

Lương Mục Xuyên đến yêu cầu Lương Tình trả người.

Anh rủ mắt xuống, định kéo tay Lâm Vũ Sơ thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt hung dữ của Lương Tình.

“Anh họ, vết thương do bị cắn trên chân chị dâu có phải là do anh gây ra không?”

Lương Mục Xuyên hơi khựng lại.

Khi Lương Tình nhìn thấy phản ứng của Lương Mục Xuyên, cô biết mình đã đoán đúng! Nhưng cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ non nớt chưa có kinh nghiệm yêu đương, cho dù có cố gắng nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng không thể tưởng tượng được hình ảnh Lương Mục Xuyên cắn mắt cá chân của Lâm Vũ Sơ là như thế nào.

Ngẫm nghĩ một hồi lâu, trong đầu Lương Tình chỉ có đúng một tư thế: Lâm Vũ Sơ đang đứng, Lương Mục Xuyên nằm rạp trên mặt đất, ngoẹo cổ cắn.

Cái quái gì vậy! Nghĩ đến đây, hình tượng của anh trong lòng cô từ trước đến nay lập tức tan thành trăm mảnh.

“Anh à, anh thật đáng ghét!” Lương Tình khóc không ra nước mắt, nuối tiếc hình ảnh anh họ soái ca thần thánh mà cô ngày đêm sùng bái.

Lương Mục Xuyên không nói gì chỉ búng một cái lên trán Lương Tình: “Con bé này, đừng tiếp tục suy nghĩ mấy chuyện linh tinh vớ vẩn này nữa!”