Chương 10: Nghi vấn

Hắn vừa mới trọng sinh trở về tối qua, còn chưa kịp hoàn hồn thì làm sao có thể nhớ lại được nhiều việc như vậy?

“Câm miệng!”

Thấy Ôn Hồi trầm mặt xuống, Khương Ngọc hướng tới bên trong viện rống lên, cho dù hắn có giỏi ăn nói đến đâu đi chăng nữa thì lúc này cũng không biết phải xoay xở như thế nào.

Ôn Hồi quay người trở về, hắn chỉ có thể xám xịt bám theo ở phía sau, mấy lần muốn mở miệng ra nói gì đấy rồi lại thôi.

Trên đường về Thính Tuyết Viện, gặp phải quản gia Lâm thúc, Khương Ngọc túm chặt lấy hắn, đè thấp giọng phân phó, “Lập tức mang cái biển treo trước viện của ta đi thiêu huỷ, còn có con chim chết tiệt kia nữa, ném vào trong bếp làm thịt hầm canh.”

“Không được đâu ạ!”

Lâm thúc nghe được nửa câu đầu là kinh ngạc, nhưng mà nghe được nửa câu sau thì chân mềm thiếu chút nữa là quỳ xuống, “Chim sáo là Hoàng thượng ngự tứ, không gϊếŧ được đâu ạ!”

“Thế thì vứt đi.”

Khương Ngọc tức muốn hộc máu, “Dù sao đi chăng nữa thì bổn vương cũng không muốn nhìn thấy tấm biển cùng với con chim ngu xuẩn kia thêm một lần nào nữa.”

Lâm thúc: “...”

Trước lúc thành thân vẫn còn bình thường, sao mới chỉ qua có một buổi tối thôi mà điện hạ đã thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy?

Lâm thúc lầm bầm rời đi, cảm thấy vị Vương phi mới vào cửa có vẻ không đơn giản.

...

Thính Tuyết Viện.

Trong viện chỉ có hai nha hoàn quét tước, một người tên là Thanh Diệp, người còn lại tên là Nguyệt Vũ, cả hai đều là nha hoàn thấp kém nhất trong vương phủ bị điều đến đây làm việc.

Hầu hạ buổi sáng ngày hôm nay toàn bộ đều là nha hoàn của Tâm Du Các, hầu hạ chủ tử xong liền đi, chỉ để lại hai nha hoàn thấp kém nhất quét tước sân.

Ôn Hồi đi một đường trở về Thính Tuyết Viện, Khương Ngọc dặn dò Lâm thúc xong chạy nhanh cuối cùng cũng đuổi kịp theo nàng.

Hắn mặt dày mày dạn kéo tay nàng, “Trước đây đều là do ta hồ đồ, hỗn trướng, nhưng mà nàng yên tâm, sau này ta đảm bảo sẽ chỉ có một mình nàng, cả đời này tuyệt đối sẽ không nạp thϊếp!”

Ôn Hồi không tin hắn.

Mức độ đáng tin của lời nói này thật sự là quá thấp, người bình thường còn thê thϊếp thành đàn, huống chi hắn đường đường là Yến vương điện hạ, sao có thể không nạp thϊếp được?

“Nàng không tin ta đúng không?”

Khương Ngọc có điểm bi thương, nhấc tay thề, “Ta, Khương Ngọc, xin thề với trời, đời này nếu là nạp thϊếp, xin hãy khiến cho ta chết không được tử tế...”

Còn chưa kịp nói dứt lời đã bị Ôn Hồi hung hăng bịt kín miệng.

Tim nàng đập thật nhanh, nhận thấy hơi thở của hắn dồn dập phả vào trong lòng bàn tay, lại vội vàng thu tay về.

Đầu óc nàng có chút rối loạn, nàng không hiểu được rốt cuộc Khương Ngọc là người như thế nào, rõ ràng nói không thích nàng là hắn, nói muốn hưu nàng cũng là hắn, nhưng mà thành thân xong, hắn bỗng dưng thay đổi hoàn toàn, giống như là trở thành một người hoàn toàn khác.

Sao một người lại có thể thay đổi nhanh chóng mặt như vậy được chứ?

Vào trong viện, chỉ có hai nha hoàn đang quét tước hành lễ với bọn họ, toàn bộ Thính Tuyết Viện thoạt nhìn có vẻ đặc biệt hiu quạnh.

Khương Ngọc phân phó Thanh Diệp đi gọi quản gia tới, xoay người lấy lòng bóc một quả quýt đút cho Ôn Hồi ăn, “A Hồi, ăn quýt giải khát đi.”

Trong lòng Ôn Hồi có rất nhiều nghi vấn, im lặng một lúc lâu không chịu ăn quả quýt hắn đưa, nàng do dự mãi cuối cùng cũng lên tiếng, “Ta có thể hỏi điện hạ một vấn đề không?”

“Nàng hỏi đi.”

“Trước đây điện hạ rõ ràng là rất chán ghét ta, tại sao tối qua...”

Biểu hiện của hắn thật sự quá mức quái dị, chỉ trong một thời gian ngắn, hắn lại biểu hiện như hai con người hoàn toàn khác nhau, quả thật làm cho người ta nghĩ không thông.

“Ta...”

Khương Ngọc nghĩ ngợi một chút, việc trọng sinh tuyệt đối không thể nói với nàng, cho dù có nói thì Ôn Hồi cũng sẽ không tin.

“Là như thế này...”

Khương Ngọc bắt đầu tỏ vẻ nghiêm trang mà nói hươu nói vượn với nàng, “Một đêm trước khi chúng ta thành thân, ta mơ thấy một đạo sĩ, hắn bảo nàng chính là phúc tinh của đời ta, còn nói chúng ta sẽ triền miên ân ái cả đời này, ta cảm thấy hắn nói rất đúng.”

Ôn Hồi nghe xong sửng sốt, “Vậy nên điện hạ vì lời nói của đạo sĩ ở trong mơ mà thích ta sao?”

“Đương nhiên là không phải!”

Khương Ngọc thốt lên, đút cho nàng một miếng quýt, “A Hồi sao lại nghĩ như thế? Phu quân đương nhiên là vì thích nàng nên mới đối xử tốt với nàng chứ.”

Ôn Hồi không tin, “Nhưng mà trước khi thành thân điện hạ rõ ràng là đã nói... Ngô...”

Nàng còn chưa kịp nói dứt lời đã bị chặn lại, Khương Ngọc cúi người vây nàng giữa l*иg ngực của hắn với ghế dựa mà hôn lên môi nàng.

Trong miệng Ôn Hồi đều là vị chua chua ngọt ngọt của quả quýt, Khương Ngọc quấn lấy đầu lưỡi của nàng, không ngừng dây dưa, tay hắn chậm rãi đỡ lấy bả vai nàng, sau đó cũng giống như tối hôm qua thò tay vào trong áo mà sờ ngực nàng.