Chương 17: Chỉ có duy nhất một mình nàng

"Điện hạ thật sự không thích Quý cô nương sao?"

Ôn Hồi nhìn vào mắt Khương Ngọc nói, "Mẫu thân ta nói, từ xưa đến nay các vương tôn công tử không có chuyện một vợ một chồng, nam tử nạp thϊếp là chuyện bình thường, mẫu thân nói ta không thể vì trượng phu muốn nạp thϊếp mà tức giận, cần phải hòa bình ở chung với thϊếp thất của trượng phu. Nếu mà điện hạ..."

"Nói năng linh tinh."

Khương Ngọc có chút đau lòng, nhưng mà sự thật thì đúng là như vậy, ngay cả hoàng huynh yêu thương hoàng tẩu đến như thế cũng vẫn có hậu cung 3000 nữ nhân đấy thôi.

"Ta đã nói rồi, ta tuyệt đối sẽ không nạp thϊếp! Yến vương phủ vĩnh viễn sẽ chỉ có duy nhất một mình nàng là Vương phi, cũng sẽ không có trắc phi, không có thϊếp thất nào hết.”

Khương Ngọc đau lòng mà ôm chặt lấy nàng.

A Hồi, phu quân phải làm thế nào thì nàng mới chịu tin tưởng ta đây?

Cho dù hắn có nói nhiều đến đâu đi chăng nữa thì Ôn Hồi cũng không tin rằng hắn vĩnh viễn sẽ chỉ có một mình nàng.

Khương Ngọc biết đây đều là do trước kia hắn hỗn trướng, cũng không trách nàng được, nếu không phải là trọng sinh sống lại một đời thì hắn cũng không biết được kiếp trước mình đã bất kham đến mức nào.

Xe ngựa dừng lại dưới chân núi, ở đây có bán hoa cùng với các loại vật phẩm trang sức tiểu ngoạn ý nhi.

Mấy thứ này tuy không đắt giá nhưng đều xinh đẹp tinh xảo, Ôn Hồi đi một đường đều xem qua, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới lạ.

Ngược lại Khương Ngọc lại cảm thấy chướng mắt, mấy thứ này chất đống ở trong nhà kho vương phủ, tùy tiện lấy ra đều là trân phẩm.

Nhưng thấy vì Ôn Hồi thích cho nên nàng cứ xem cái gì nhiều hơn hai cái liếc mắt là hắn đều bỏ tiền ra mua tất, lên đến nơi thì Dịch Phong đã ôm theo một đống đồ lỉnh kỉnh ở trong tay.

"Điện hạ."

Ôn Hồi đang kéo tay Khương Ngọc định đi mua một chút trà bánh nếm thử, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nhu uyển truyền đến từ phía sau.

Giọng nói này là của Quý Cẩn Du!

Quý Cẩn Du là đích nữ duy nhất của Quý gia cho nên hôm này cũng chỉ có một mình nàng được đi đến lễ hội Hoa Thần, hai cái thứ muội thì phải ở nhà, ca ca thì đi cùng với mẫu thân đến nhà ngoại.

Nàng vốn dĩ đã xinh đẹp, cố ý trang điểm lên hoa hòe lộng lẫy, thoạt nhìn càng giống như tiên nữ không dính vào khói lửa phàm tục.

"Quý tiểu thư."

Từ lúc trọng sinh cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên Khương Ngọc chạm mặt với Quý Cẩn Du.

Nàng ta vẫn giống như kiếp trước, một bộ dáng nhu nhược, cho dù có gϊếŧ người đi chăng nữa, nàng ta cũng tuyệt đối không để cho tay mình phải nhuốm máu.

Nghĩ đến chính mình kiếp trước vì một nữ nhân như vậy mà cô phụ Ôn Hồi, trong lòng Khương Ngọc bực tức không thể chịu nổi.

Ôn Hồi có chút khẩn trương, lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp mỹ mạo đến vậy, chẳng trách...

Chẳng trách Khương Ngọc lại thích nàng ấy.

Ôn Hồi bỗng dưng cảm thấy tự ti hẳn, nàng thấy dung mạo của bản thân mình so ra đều kém một phần mười sắc đẹp của Quý Cẩn Du.