Chương 18: Hai bức tranh

Ôn Hồi muốn thả tay Khương Ngọc ra nhưng mà hắn không cho, ngược lại còn nắm chặt lấy tay nàng cười nói, "Không phải là nàng nói muốn dùng thử trà bánh ở đây sao?"

Hắn lôi kéo nàng đi tới tiểu quán ở bên cạnh, mua hai khối trà bánh, nhìn thấy phía trước có bán đồ chơi làm bằng đường, hỏi nàng, "Có muốn ăn cái kia không?"

"Nhưng mà Quý..."

Ôn Hồi còn đang định nói Quý cô nương vẫn còn đang đứng chờ hắn thì Khương Ngọc lại nhanh chân lôi kéo nàng đi tiếp.

Quý Cẩn Du bị bỏ lại ở phía sau, sắc mặt trông rất khó coi, có vẻ chịu đả kích cực kì lớn mà ủy khuất cắn môi.

"Dịch thị vệ", Đồng Y khó chịu hỏi Dịch Phong, "Điện hạ hắn rốt cuộc là bị làm sao vậy? Hắn không thấy tiểu thư vẫn còn đang đứng ở chỗ này sao?"

Dịch Phong mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nói, "Điện hạ cùng với Vương phi nương nương cảm tình rất tốt."

Nói một đằng trả lời một nẻo.

Đồng Y cảm thấy không cam tâm thay cho tiểu thư nhà mình, tròng mắt chuyển động, nảy sinh ra một kế sách.

...

Bên trong miếu Hoa Thần tràn ngập tín đồ đến tế bái, nam nữ đều có đủ cả.

Ở cửa miếu còn có người bán tơ hồng, gọi là tơ nhân duyên, thật ra thì cũng chỉ là một sợi dây màu hồng được ngâm qua nước hoa cho nên mới mang theo một mùi hoa nhàn nhạt.

Ôn Hồi mua hai cái, cho Khương Ngọc một cái đeo ở trên tay trái, nhưng mà hắn là nam tử, buộc cái sợi dây màu hồng ở trên cổ tay trông thật sự chẳng ra cái gì cả.

Khương Ngọc lại cực kì thích, đeo lên tay trái xong nắm lấy tay Ôn Hồi, mười ngón tay đan vào nhau mà tiến đến phía trước.

Bên ngoài biển người tấp nập, có một số khoảng trống để cho người thì ngâm thơ, người thì viết câu đối, tất cả đều liên quan đến chủ đề của ngày hôm nay.

Quý Cẩn Du là tài nữ có tiếng ở trong kinh thành, làm thơ hạ bút thành văn, hơn nữa nàng lại xinh đẹp mỹ mạo, đi đến đâu cũng được người khác yêu quý ngưỡng mộ, nịnh nọt mà khen nàng tuổi trẻ tài cao, tre già măng mọc.

Quý Cẩn Du thẹn thùng, đưa mắt nhìn về phía cách đấy không xa, “Người đứng ở bên cạnh Yến vương điện hạ chính là Vương phi mà hắn mới cưới sao?"

Đồng Y cùng với nàng kẻ xướng người họa, "Đúng vậy, nô tỳ nghe nói vị Vương phi này là một tài nữ xuất chúng, văn thải nổi bật."

Lập tức có người phản bác, "Sao lại có thể như thế được? Không phải là Yến vương điện hạ cưới một thôn nữ quê mùa sao?"

"Tài nữ cái gì cơ chứ? Chắc là tài nữ làm nông rồi."

Tiếng cười của mọi người lập tức vang lên, tất cả đều là con cháu danh môn quen thói kiêu ngạo, nhất thời đắc ý, một đám hận không thể dẫm đạp lên Ôn Hồi mà cười.

Đợi tiếng cười ngớt dần, Quý Cẩn Du mới ôn nhu nói, "Các vị đừng nói như vậy, Vương phi tuy xuất thân từ nông thôn nhưng mà chắc chắn là phải có chỗ hơn người, nếu không thì làm sao lại có thể được điện hạ ưu ái đến thế được?"

"Hơn người ở chỗ nào cơ chứ?"

Đồng Y nói, "Ban ngày ban mặt lôi kéo điện hạ, rõ ràng là..."

"Đồng Y!"

Quý Cẩn Du lựa đúng thời điểm để ngắt lời Đồng Y, lại nhu uyển nói với mọi người, "Vừa rồi không phải là nói người nào thắng sẽ nhận được kim điềm sao? Cho hỏi kim điềm là vật gì vậy?"

Những người này đều tự xưng là văn nhân nhã sĩ, cái được gọi là kim điềm thực chất là một cái nghiên mực hiếm có màu xanh biếc, bên trên điêu khắc một cây hoa sen tịnh đế, tuy không phải là giá trị liên thành nhưng cũng được xem như đồ tốt khó tìm.

"Không phải nói Yến vương phi là tài nữ hay sao? Chúng ta mời Vương phi đến cùng tham gia đi."

Có người xem náo nhiệt không ngại làm to chuyện, mời Khương Ngọc cùng với Ôn Hồi qua.

Ôn Hồi không am hiểu thơ từ ca phú nhưng mà hội họa thì nàng lại rất lành nghề.

Vừa lúc Quý Cẩn Du vẽ ra một bức họa, là một bức tranh vẽ cảnh đêm, bên trên vẽ pháo hoa đang nở rộ.

Tuy là đề tài vẽ hoa nhưng mà pháo hoa cũng có thể được coi như là hoa, ý tưởng này dìm hết tranh vẽ của những người khác xuống.

Khương Ngọc biết khả năng vẽ của Ôn Hồi rất tốt, hắn chỉ là cảm thấy mấy trò tiểu xiếc này thật sự rất là chướng mắt.

Hắn biết rất rõ Quý Cẩn Du có chủ ý gì ở trong lòng, còn không phải là vì muốn Ôn Hồi mất mặt xấu hổ ở trước mặt tất cả mọi người đồng thời khoe ra tài văn chương vẽ vời của nàng ta hay sao?

"A Hồi có muốn vẽ không?"

Khương Ngọc nghiêng đầu dò hỏi Ôn Hồi, nếu nàng không muốn liền không tham gia, nếu ai dám nói gì, hắn sẽ tẩn cho kẻ đó một trận răng rơi đầy đất.

"Muốn."

Ôn Hồi ngồi xuống trước con mắt của tất cả mọi người, cầm bút lên bắt đầu vẽ tranh.

Nàng cũng vẽ cảnh ban đêm, Quý Cẩn Du vẽ pháo hoa ở kinh thành, còn nàng thì lại vẽ cảnh đêm ở nông thôn có ánh sáng lấp lánh.

Ánh sáng nhỏ bé kia chính là đom đóm, thoạt nhìn giống như một đóa hoa chiếu sáng cả một vùng trời.

Hai người đều vẽ lên không phải là hoa đúng nghĩa nhưng mà lại vẫn có liên quan đến hoa.

Nếu như mà chỉ bàn luận về ý cảnh thì tranh của Ôn Hồi tốt hơn nhiều.

Nhưng nếu mà luận về kĩ thuật thì Quý Cẩn Du lại có phần nắm chắc hơn.

Trong khoảnh khắc, hai bức tranh dường như không phân được thắng bại.

Quý Cẩn Du hơi cắn môi, mặt như hoa đào mà nhìn Khương Ngọc, "Thần nữ tự biết tài năng không bằng Vương phi, kĩ thuật chưa đủ tốt, không biết điện hạ có thể chỉ giáo cho một hai câu được không?"

Nàng tự nhận mình thua trước, ở trong mắt của người khác thì nhìn như là khiêm tốn nhưng mà ở trong mắt của Khương Ngọc thì lại dối trá đến buồn nôn.

"Chỉ giáo thì cũng không dám."

Khương Ngọc cười tươi, khuôn mặt đào hoa này của hắn cười lên không biết đã làm cho bao nhiêu thiếu nữ si mê, “Nhưng mà bức họa này của Quý tiểu thư làm cho bổn vương cảm thấy có chút quen mắt, giống như là đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải."

Quý Cẩn Du trong lòng căng thẳng, bức họa này là nàng ngẫu hứng vẽ ra, Yến vương điện hạ là đang có ý gì?

Là đang nói nàng sao chép của người khác sao?

Khương Ngọc làm bộ làm tịch suy nghĩ thật lâu, lắc đầu, "Nghĩ không ra, có thể là do bổn vương nhớ nhầm."

Thế nhưng câu nói phía trước của hắn lại không khỏi khiến cho mọi người nghĩ nhiều.