Chương 19: Chê cười

Quý Cẩn Du là tài nữ nổi danh khắp cả kinh thành, tất cả mọi người bề ngoài đều đối với nàng khen ngợi nịnh hót, nhưng cũng có không ít thiên kim tiểu thư ngầm chờ xem nàng bị chê cười.

Mà giờ phút này đây, Quý Cẩn Du lại như người câm ăn hoàng liên, đối mặt với những ánh mắt soi mói phán xét, trong lòng bực không thể chịu nổi mà lại chẳng làm được gì.

“Nếu Quý tiểu thư đã tự nhận mình thua Vương phi nhà chúng ta, vậy thì kim điềm kia chính là thuộc về Vương phi rồi.”

Khương Ngọc cười tủm tỉm, cầm lấy nghiên mực kia xem xét một chút nói, “Cũng không tệ lắm, rất thích hợp dùng để tách hạch đào.”

Tất cả mọi người: “...”

Nghiên mực quý báu khó tìm như vậy, Yến vương cư nhiên định mang về để tách hạch đào?

Tuy khó chịu nhưng mà bọn họ cũng chẳng dám nói gì trước mặt Khương Ngọc.

“Lời điện hạ vừa nãy nói thật đúng là oan uổng cho thần nữ.”

Quý Cẩn Du đôi mắt rưng rưng như sắp khóc, uỷ khuất mà nhìn Khương Ngọc, “Bức tranh này là do thần nữ ngẫu hứng vẽ ra, tuyệt đối không hề sao chép của người khác.”

Đối với một nữ tử khuê các, danh dự là thứ vô cùng quan trọng.

Lời Khương Ngọc vừa nói có rất nhiều người ở đây đã nghe thấy, nếu mà bị truyền đi ra ngoài, nói rằng nàng sao chép tranh vẽ của người khác thì có nhảy xuống hoàng hà nàng cũng không thể rửa sạch được hết ô danh này.

“Ân?”

Khương Ngọc nhếch môi cười, phong lưu tuỳ ý mà nói, “Quý tiểu thư lời này nói sai rồi, bổn vương nói ngươi sao chép của người khác lúc nào?”

“...”

Có vị công tử nhịn không được bất bình thay cho Quý Cẩn Du, “Điện hạ rõ ràng vừa rồi nói là...”

“Nói cái gì?”

Khương Ngọc liếc vị công tử kia, “Bổn vương chỉ nói là trông quen mắt chứ chưa từng nói đến hai chữ ‘sao chép’.”

“...”

Hắn rõ ràng là đang cố tình cưỡng từ đoạt lí, mà ở trên phương diện này thì Khương Ngọc quả thật là cao thủ không ai sánh bằng.

Có vài người muốn cãi lại mấy câu giúp cho Quý Cẩn Du, nhưng vì nề hà thân phận của Khương Ngọc mà không ai dám mở miệng nói lời nào.

Bầu không khí trở nên có chút xấu hổ.

Quý Cần Du trông dáng vẻ như phải chịu uỷ khuất cực lớn mà lại phải cố tỏ vẻ kiên cường nói, “Tất cả đều là do Cẩn Du sai.”

Nói xong nàng cầm bức hoạ mình vừa vẽ xong xé thành hai mảnh.

Những người đứng vây quanh thấy vậy liền lập tức thổn thức, Yến vương thật quá mức hùng hổ doạ người, ép nhân gia cô nương phải xé tranh vẽ đi để tự chứng minh trong sạch.

“Điện hạ.”

Ôn Hồi kéo tay áo Khương Ngọc, nàng cũng cảm thấy hắn có điểm hơi quá đáng, dù sao đi chăng nữa thì Quý cô nương cũng vẫn chỉ là một nữ tử.

“Chúng ta đi thôi.”

Khương Ngọc cũng không tỏ vẻ có lỗi một chút nào, trước khi rời đi còn nhìn qua Quý Cẩn Du lạnh nhạt cười như không cười khiến cho Quý Cẩn Du hoang mang tột độ.

Hắn rốt cuộc là làm sao vậy?

Rõ ràng trước kia hắn đối xử với nàng vô cùng tốt, chỉ hận không thể hái trăng sao trên trời xuống cho nàng, tại sao thành thân xong lại giống như biến thành một người hoàn toàn khác như thế?

Nam nhân đều thay lòng đổi dạ dễ dàng như vậy sao?

Quý Cẩn Du nhìn chằm chằm vào đôi bích nhân đi càng lúc càng xa, rất nhanh đã đi lẫn vào trong đám đông, trong lòng nàng vừa hoang mang lại cảm thấy không cam lòng chút nào.