Chương 21: Nghĩa trang

Nàng hít sâu một hơi, đổ thuốc bột trong túi lên khăn tay, một tay vén rèm cửa xe ngựa, kêu lên một tiếng, “Này!”

Đây là lần đầu tiên hai người kia đi làm chuyện bắt cóc như thế này cho nên trong lòng có chút khẩn trương, vừa nghe thấy tiếng Ôn Hồi gọi một cái liền giật mình hoảng sợ.

Ôn Hồi nhanh chóng ném thuốc bột trên khăn tay về phía mặt của bọn họ, sau đó buông rèm xuống.

“Thao con mẹ, cái gì thế này?”

“Aaa...Mắt của ta... Ngứa quá... Ngứa chết đi được...Mắt của ta... Mắt của ta không nhìn thấy được nữa...”

Xe ngựa dừng lại, hai người ở bên ngoài không ngừng gãi ngứa mà ngã lăn xuống đất.

Sau một lúc chờ đợi lắng nghe tiếng hai tên kia khóc rống thảm thiết, Ôn Hồi mới chậm rãi bước xuống xe.

Thật ra thì nàng cũng không sợ hãi cho lắm.

Từ trước đến nay Ôn Hồi đều vô cùng gan dạ, huống chi nơi này vẫn đang còn ở trong phạm vi của núi Phượng Lão, tiếng người ồn ào cách đấy cũng không xa.

Nàng tìm được một cành cây trên mặt đất, chọc hai người đang lăn lộn chật vật trên mặt đất vài cái, “Nói! Là ai đã sai khiến các ngươi đi bắt cóc ta?”

“...”

Ôn Hồi thoáng nhìn đến khối căng phồng ở trước ngực của một tên, lấy cành cây chọc vài cái khều ra được một cái túi tiền nặng trĩu, vừa mở ra đã thấy bên trong đầy ắp ngân lượng.

Nàng tịch thu túi tiền, đứng dậy mở miệng, “Không nói thì ta sẽ báo quan, nhưng mà cho dù quan sai có đến đây thì cũng vô dụng thôi, chỉ có ta mới có giải dược của thuốc bột ở trên người các ngươi.”

Hai người này đều là du côn lưu manh trong vùng, bình thường chuyên trộm cắp, bắt nạt kẻ yếu.

Thấy Ôn Hồi xoay người làm ra vẻ như muốn bỏ đi, hai người kia liền khóc lóc thảm thiết khai ra, “Là một vị cô nương trùm khăn che mặt thuê chúng tôi làm như vậy.”

“Nàng ta bảo các ngươi mang ta đi đâu?”

“Mang...mang đến nghĩa trang cách đây hai mươi dặm, nàng...nàng ta nói, chỉ cần mang ngươi đến ném ở nghĩa trang là được.”

Nghĩa trang?

Nghe giống như là một trò đùa dai, nhưng mà thông thường một cô nương gia bị ném vào trong nghĩa trang có lẽ sẽ bị doạ sợ đến tè cả ra quần.

“Vương phi!”

Dịch Phong cưỡi ngựa xông tới, hắn cầm theo kiếm dài, trong nháy mắt đã nhắm ngay về phía hai tên bắt cóc đang chật vật nằm lăn lộn trên mặt đất.

Dám thừa dịp đông người cố ý tách Ôn Hồi với Khương Ngọc ra, bọn họ mấy cái thị vệ cũng bị doạ đến hoảng sợ.

Lúc phát hiện ra không thấy Ôn Hồi đâu, Khương Ngọc phát điên lên suýt chút nữa thì gϊếŧ người.

“Ta không sao.”

Ôn Hồi ném cành cây đi, phủi tay nói, “Dịch thị vệ, đưa bọn đến nha môn, thuận tiện đi điều tra cái này một chút.”

Nói xong nàng giao cho Dịch Phong túi tiền màu đen đầy ắp ngân phiếu kia.