Chương 22: Ý đồ thật đáng chết

“A Hồi!”

Khương Ngọc nhìn thấy được Ôn Hồi thì thở phào nhẹ nhõm, quần áo bẩn thỉu, tóc tai rối loạn, thoạt nhìn có chút chật vật mà chạy về phía nàng, “Sao rồi? Có bị thương ở chỗ nào không?”

Hắn kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, thấy Ôn Hồi không bị thương ở chỗ nào mới bắt đầu yên tâm hơn một chút.

Dịch Phong hỏi, “Điện hạ, xử lí hai người kia như thế nào ạ?”

Ôn Hồi cảm thấy chỉ cần đưa đến quan phủ là được, nếu nàng đã không sao thì cũng không cần phải so đo làm gì.

Khương Ngọc nâng cằm nói, “Nghe theo Vương phi đi.”

Nhưng thấy được sát ý rõ ràng trong ánh mắt hắn, Dịch Phong lập tức hiểu ý, hai người kia tuyệt đối không thể lưu lại được.

Chủ tử nói thế chẳng qua là vì không muốn doạ Vương phi sợ mà thôi.

Chuyện này đương nhiên là phải điều tra, dám bắt cóc Yến vương phi, kẻ đứng ở đằng sau có ý đồ thật đáng chết.

...

Xe ngựa về đến vương phủ cũng đã khuya.

Vốn dĩ dựa theo kế hoạch ban đầu của Khương Ngọc thì đêm nay lẽ ra bọn họ sẽ ngủ ở khách điếm dưới chân núi một đêm, ngày mai đi dạo chơi đến sau giờ ngọ mới khởi hành trở về.

Nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện bắt cóc, Khương Ngọc cảm thấy ở bên ngoài không an toàn nên đã quyết định đi suốt đêm trở về vương phủ.

Thật ra muốn điều tra chuyện này cũng không phải là khó, đối phương còn dám ra tay ngay trước mặt hắn, khi nào điều tra ra được hắn sẽ băm kẻ đó ra thành trăm mảnh.

Trở lại Thính Tuyết Viện, Ôn Hồi nói muốn đi tắm, Khương Ngọc lại mặt dày đòi đi theo, nói rằng hai người cùng tắm rửa để tiết kiệm nước.

“...”

Cuối cùng là vẫn bị hắn chiếm hết tiện nghi.

Đi chơi cả ngày, về đến nhà lại bị Khương Ngọc đè xuống lăn lộn một lúc lâu nên Ôn Hồi vừa mới nằm lên giường đã ngủ rồi.

Chuyện ngày hôm nay nàng cũng không để trong lòng, khi còn nhỏ nàng đã từng lên núi hái thuốc một mình, kết quả là bị trượt chân ngã từ trên núi xuống, hôn mê mấy canh giờ mới tỉnh lại.

Lúc tỉnh lại thấy cách đó không xa có một con sói đang hung ác nhìn chằm chằm vào nàng.

Ôn Hồi dùng thuốc bột đuổi con sói đói đi, bò dậy phủi bụi ở trên người, khập khiễng đi về nhà, sợ cha mẹ lo lắng cho nên nàng cũng không dám nói gì với bọn họ.

Nhưng mà nàng không thèm để ý, không có nghĩa là Khương Ngọc sẽ buông tha cho kẻ dám tổn thương nàng.

Chờ Ôn Hồi ngủ say, Khương Ngọc liền ngồi dậy mặc quần áo vào đi ra ngoài.

“Điện hạ.”

Dịch Phong đã đứng chờ sẵn ở ngoài cửa hành lễ, đi theo Khương Ngọc ra sân mới nói, “Đã điều tra xong, là...”

“Quý Cẩn Du?”

Dịch Phong vẫn còn chút do dự nhưng Khương Ngọc lại nói toạc ra trước, bộ dáng không ngoài ý muốn chút nào của Khương Ngọc khiến cho hắn kinh ngạc, “Điện hạ đã biết rồi?”

“A Hồi chưa từng kết thù chuốc oán với ai, huống hồ hai người kia vừa nhìn là đã biết không phải là dân chuyên nghiệp, loại chuyện ném người khác đến nghĩa trang này cũng chỉ có Quý Cẩn Du mới làm.”

Dịch Phong nói, “Vậy thì điện hạ tính toán định làm như thế nào? Tuy đã điều tra rõ chuyện này nhưng lại không có chứng cứ rõ ràng.”

“Bổn vương biết.”

Khương Ngọc lạnh lùng hừ một cái, ánh mắt lộ ra sát ý, “Tương lai còn dài, không vội, bổn vương nhất định sẽ “báo đáp” lại nàng ta thật chu đáo.”