Chương 23: Hắn đang bị nữ nhân kia mê hoặc sao?

Cẩn Du Viện.

Quý Cẩn Du hung hăng ném chén trà lên người Đồng Y, nổi giận mắng, "Đồ ngu xuẩn, có mỗi cái việc cỏn con như thế mà cũng không làm được, giữ lại ngươi còn có ích lợi gì nữa, thà rằng bán đi đến nhà thổ thanh lâu còn kiếm được ít tiền."

"Tiểu thư tha mạng!"

Đồng Y "bùm" một tiếng quỳ xuống dập đầu liên tục, "Đều là do nô tì sai, đều tại nô tì vô dụng, lần sau...lần sau..."

"Ngươi cho rằng vẫn còn cơ hội để có lần sau sao?"

Quý Cẩn Du tức giận cầm lên một cái chén khác nện lên người Đồng Y, "Vốn dĩ chỉ cần dọa thôn nữ kia mất mật thôi cũng được, nàng ta nổi điên nổi khùng thì sớm muộn gì điện hạ cũng sẽ hưu nàng ta, cơ hội tốt như vậy lại bị ngươi làm hỏng chuyện, còn mơ tưởng hão huyền có lần sau sao?”

Càng nghĩ càng thấy bực mình, Quý Cẩn Du giận đùng đùng phát tiết lên người Đồng Y.

Thái độ của Khương Ngọc ngày hôm nay thật sự là đã khiến cho Quý Cẩn Du cảm thấy lạnh lẽo, nàng đối với hắn từ trước đến nay luôn là thái độ lạt mềm buộc chặt, câu dẫn hắn đến tâm ngứa khó nhịn xong lại nhả ra.

Nhưng mà Khương Ngọc... Hắn đang bị nữ nhân kia mê hoặc sao?

Quý Cẩn Du nghĩ đi nghĩ lại, nàng thà rằng không gả cho ai, chứ một khi đã gả ra ngoài thì nhất định phải gả cho người ở trong hoàng tộc, nàng muốn được tận hưởng vinh hoa phú quý, được sống trong phong cảnh xa hoa, chứ không phải là cuộc sống bình đạm cả đời không lo cơm ăn áo mặc.

...

Sau lễ hội Hoa Thần, Ôn Hồi nói với Khương Ngọc là nàng muốn về nhà thăm cha mẹ.

Ở Đại Diễn không có tập tục nữ tử xuất giá xong ba ngày sau hồi môn nên hầu hết đều rất ít khi có cơ hội được quay trở về nhà mẹ đẻ.

Nhưng mà Ôn Hồi rất nhớ cha mẹ, nàng cũng biết mình vừa mới gả sang đây chưa được bao lâu đã đòi về là có chút không thoả đáng, vì vậy nên khi đề cập chuyện này với Khương Ngọc, nàng cúi gằm mặt xuống đất không dám đối diện với hắn.

"Đúng là nên trở về thăm hỏi nhạc phụ, nhạc mẫu."

Ngoài dự đoán của nàng, Khương Ngọc không chỉ không phản đối mà còn gọi Lâm thúc đến bảo hắn liệt kê danh sách chuẩn bị lễ vật muốn mang đến Ôn gia.

Kiếp trước, sau khi Ôn Hồi tự sát, vợ chồng nhà họ Ôn đã tới náo loạn một hồi, Ôn phụ còn không màng cái gì mà đấm cho Khương Ngọc vài cái, hai vợ chồng già mang xác Ôn Hồi về được một thời gian sau cũng vì bệnh mà chết.

Khương Ngọc cảm thấy đời này hắn không chỉ nên đối xử tốt với Ôn Hồi mà còn muốn hiếu thuận cha mẹ nàng nữa.

Lâm thúc lui xuống rồi, Ôn Hồi vẫn có chút ngượng ngùng mà hỏi hắn, "Điện hạ cũng muốn đi cùng sao?"

Ôn gia ở dưới nông thôn cũng thuộc diện phú hộ, trong nhà còn có hai bà tử giúp việc, tuy là gia đình khá giả nhưng mà so với Yến vương phủ vẫn khác xa nhau một trời một vực.

Khương Ngọc là người sống trong nhung lụa từ nhỏ, hắn...sẽ ghét bỏ sao?

"Đương nhiên rồi."

Khương Ngọc bế nàng lên đặt ngồi trên đùi của hắn, vừa bóc nho cho nàng ăn vừa dịu dàng nói, "Phu quân muốn đi xem nơi mà A Hồi từ nhỏ lớn lên."

Ôn Hồi uyển chuyển mà nhắc nhở hắn, "Nhà ta không được huy hoàng tráng lệ...so với vương phủ... chính là có chút...nhỏ."

Khương Ngọc lại bóc một quả quýt đút cho nàng nói, "Hay là để ta mời nhạc phụ nhạc mẫu đến vương phủ ở cùng với chúng ta?"

"..."

Như vậy cũng được sao?

Nhưng mà cho dù hắn có nguyện ý thì cha mẹ cũng sẽ không muốn, Ôn Hồi hiểu tính tình của bọn họ, hàng ngày đi khám bệnh, trồng dược, nấu thuốc, chỉ sợ đến vương phủ ngược lại bọn họ sẽ không quen.

Nhưng thấy Khương Ngọc có tâm như vậy, Ôn Hồi cảm thấy trong lòng thực ấm áp.