Chương 47: Nàng không cần hắn nữa

“A Hồi!”

Khương Ngọc mồ hôi nhễ nhại bừng tỉnh ngồi bật dậy, miệng vết thương lập tức tràn ra máu tươi thấm ướt đẫm băng gạc.

“Điện hạ!”

Dịch Phong thủ một bên chạy nhanh ra cửa kêu ngự y, xoay người lại đã thấy Khương Ngọc không màng gì cả mà bước xuống giường.

“Điện hạ, tuyệt đối không được đâu ạ!”

Lão ngự y gấp đến mức nhảy dựng lên, “Điện hạ thiếu chút nữa là đã mất mạng rồi, cần phải nằm ở trên giường để tĩnh dưỡng, tuyệt đối không thể tuỳ ý xuống giường đâu ạ!”

“Cút ngay!”

Khương Ngọc đẩy lão ngự y ra, nghiêng người lảo đảo hướng về phía cửa, nhưng mà chưa đi được hai bước đã ngã ầm xuống mặt đất, miệng vết thương vừa mới được xử lý tốt lại bị vỡ ra, máu tươi tuôn chảy đầm đìa.

Để diệt được thổ phỉ, Khương Ngọc phải một mình dụ địch, muốn một lưới tóm gọn, thủ lĩnh đạo tặc lúc này liều chết mà thọc một đao vào bụng Khương Ngọc, một đao này đi xuống vạn phần hung hiểm, chỉ kém chút nữa là về chầu diêm vương.

Khương Ngọc hôn mê 5 ngày mới tỉnh lại.

Hắn mơ thấy Ôn Hồi bỏ đi rồi, không cần hắn nữa, còn nói là nếu có kiếp sau nàng chỉ mong vĩnh viễn không phải gặp lại hắn.

Thương thế của Khương Ngọc thập phần nghiêm trọng, bị đưa trực tiếp vào trong cung, bao nhiêu ngự y xoay quanh thật vất vả mới nhặt được về một cái mạng cho hắn, vậy mà hắn lại không biết quý trọng.

Cuối cùng vẫn là Lâm thúc nói Ôn Hồi về nhà mẹ đẻ thăm người thân, đã phái người đi nói với Vương phi để nàng lập tức hồi cung, lúc này Khương Ngọc mới thành thật mà chịu nằm yên.

Nhưng đã đến ngày thứ bảy rồi mà vẫn chưa thấy Ôn Hồi tới, Khương Ngọc cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, tại sao A Hồi không tới thăm hắn?

Khương Ngọc lại hung dữ hỏi Lâm thúc, “Có phải là các ngươi không nói cho Vương phi biết bổn vương bị thương nghiêm trọng thế nào không?”

“...”

Thật ra, người được phái đến Ôn gia cũng không thấy Vương phi đâu, bị mẫu thân của Vương phi đuổi đi không cho vào nhà, Lâm thúc nghi ngờ có lẽ là Vương phi không có ở nhà mẹ đẻ.

Nhưng mà lời này tuyệt đối không thể nói ra, nếu không điện hạ sẽ bất chấp tất cả tự chủ động đi tìm nàng.

Lâm thúc chỉ đành phải nói, “Có lẽ là trong nhà Vương phi đã xảy ra chuyện gì nên tới trễ, Vương phi mà biết được điện hạ bị thương trong lòng chắc chắn là lo lắng vô cùng, nhất định sẽ đến xem ngài.”

Nghe thấy lời nói Ôn Hồi sẽ lo lắng, Khương Ngọc lập tức liền mềm lòng.

Hắn bĩu môi, “Vậy thì đừng nói cho nàng biết chuyện bổn vương bị thương, chỉ cần nói là bổn vương đang ở trong cung đợi nàng là được.”

...

Khương Ngọc bị thương đến ngày thứ 11 vẫn không thấy Ôn Hồi đến, hắn luống cuống hoảng loạn, thừa dịp sớm trời không kinh động đến bất kì kẻ nào, một mình cưỡi ngựa xuất cung trở về Yến vương phủ.

Thính Tuyết Viện trống rỗng không có một bóng người.

Phòng ngủ sạch sẽ chỉnh tề không có gì khác thường, chỉ thiếu mỗi Ôn Hồi.

Khương Ngọc lại không kinh động đến bất kì kẻ nào, cưỡi ngựa đi đến Ôn gia.

Ôn lão gia đi sang thôn bên cạnh chữa bệnh từ hôm qua vẫn còn chưa về, Ôn phu nhân cũng không có nhà, bà tử nói phu nhân lên núi hái thuốc buổi tối mới về.

Khương Ngọc hỏi Ôn Hồi đâu, bà tử sững sờ, nói là Ôn Hồi có ghé qua đây khoảng nửa tháng trước nhưng chỉ đến một lúc rồi lại đi.

Khương Ngọc ngớ người ra.

Nửa tháng trước chẳng phải là ngày hắn đi diệt phỉ sao?

Khương Ngọc nhớ lại đêm hôm đó, Ôn Hồi có chút khác thường, lời nói kì quái, ánh mắt của nàng khi nhìn hắn như có như không lộ ra một tia lạnh lẽo.

Từ lúc thành thân tới giờ, Ôn Hồi chưa bao giờ nhìn hắn với ánh mắt như vậy cả.

Trừ phi..

Đáp án nảy sinh ra ở trong đầu Khương Ngọc, tuy rằng hoang đường nhưng cũng không phải là không có khả năng, Ôn Hồi cũng trọng sinh giống như hắn.

Nếu là như thế thật thì nàng chắc chắn sẽ nhớ rõ những chuyện xảy ra ở kiếp trước, hắn đối với nàng hỗn trướng như vậy, có phải là nàng không cần hắn nữa không?

“A Hồi...”

Khương Ngọc lẩm bẩm, chỉ tưởng tượng đến khả năng Ôn Hồi thật sự không cần hắn nữa, trong lòng hắn đau đớn hoảng loạn vô cùng.

Hắn nên đi nơi nào để tìm nàng bây giờ?

Miệng vết thương trên bụng thật vất vả mới khép lại được một chút, lại bởi vì Khương Ngọc cưỡi ngựa bôn ba từ sáng sớm tinh mơ đi hết mấy canh giờ mà rách toạc, hắn lăn đùng ra ngất xỉu ở ngay trước cửa Ôn gia.