Chương 48: Hưu thư

Lúc tỉnh lại, Khương Ngọc thấy mình đang ở trong Yến vương phủ.

“Điện hạ tỉnh lại rồi.”

Lâm thúc thở dài nhẹ nhõm, thấy Khương Ngọc định ngồi dậy, cả gan ấn hắn xuống, “Điện hạ, ngài đừng lăn lộn nữa, lại lăn lộn đến cả mạng cũng không giữ nổi đâu.”

Khương Ngọc nghẹn ngào mở miệng, “Là ai đã đưa ta trở về?”

“Là mẫu thân của Vương phi, Ôn phu nhân băng bó vết thương giúp ngài xong kêu người đi gọi lão nô đến đưa ngài về.”

Lâm thúc thấy hắn thành thật nằm bất động, liền đưa cho hắn một lá thư, “Ôn phu nhân dặn lão nô đưa cho ngài, nói là thư của Vương phi để lại.”

Khương Ngọc gấp không chờ nổi mà mở lá thư kia ra, vừa thấy được chữ ở bên dưới, thiếu chút nữa là tức đến hộc máu.

Đây rõ ràng là một phong hưu thư, là hưu thư Ôn Hồi viết cho hắn!

Ở Đại Diễn, nếu phu thê hai bên không thể tiếp tục chung sống, nữ tử cũng có thể viết hưu thư cho trượng phu, chỉ cần ký tên của mình lên đấy là được.

Mà phong thư này, lại có chữ kí của Ôn Hồi ở phía dưới.

Ôn Hồi hưu hắn!

Lâm thúc căng da đầu, mở miệng nói, “Ôn phu nhân còn nói bọn họ cũng không biết Vương phi đi đâu, thỉnh ngài đừng lại đến Ôn gia nữa, có đến cũng vô dụng.”

“Ta biết rồi.”

Khương Ngọc vẫy tay, “Lui xuống đi, bổn vương muốn được yên tĩnh một mình.”

Lâm thúc vừa lui xuống, Khương Ngọc liền xé nát phong hưu thư kia, hung tợn ném toàn bộ mảnh vụn giấy nhỏ xuống đất.

Vốn dĩ cho rằng được sống lại một đời là ông trời cho hắn một cơ hội nữa, để cho hắn có thể đối đãi với Ôn Hồi thật tốt, bù đắp cho những tiếc nuối cùng tội lỗi mà kiếp trước hắn gây ra.

Nhưng mà ý trời trêu ngươi, Ôn Hồi vậy mà cũng trọng sinh.

Đến cả Khương Ngọc còn cảm thấy chính mình kiếp trước hỗn trướng đến mức độ không phải là người chứ đừng nói gì đến Ôn Hồi.

Nàng kiên quyết muốn cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn, đến cả hưu thư cũng viết xong hết rồi.

Những ngày sau, Khương Ngọc không tiếp tục làm ầm ĩ lên nữa mà thành thật nằm dưỡng thương.

Cũng không biết có phải là do hắn niệm tên Ôn Hồi cả ngày hay không mà con chim sáo ở trong l*иg treo ngoài mái hiên cũng đã không còn gọi “Cẩn Du cô nương” nữa mà lại đổi thành “A Hồi! A Hồi!”

Nhưng mà rốt cuộc thì cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.