Chương 50: Mối quan hệ giữa hai người bọn họ

Mấy ngày sau, Trì Văn Tân mang về một tin tức tốt, “Chưởng quầy hiệu thuốc đối diện với cửa hàng nhà chúng ta vì lớn tuổi mà không có nhi nữ chăm sóc nên hắn định bán cửa hàng đi, về quê dưỡng lão với bạn già. Biểu muội, ta đã hỏi qua giúp muội, cửa hàng này mua để làm y quán chính là thuận tiện nhất đấy.”

Đây quả thật là một tin tốt!

Ôn Hồi vui vẻ đi theo Trì Văn Tân đi xem cửa hàng, Trì Hiểu Phỉ cũng đòi đi theo, Trì Văn Diệp được hôm nghỉ ngơi ở nhà cũng đi cùng luôn.

Chỗ kia xác thật là địa điểm tốt, chỉ có điều giá cả hơi cao một tí, nhưng mà Trì Văn Tân là thương nhân, cò kèo mặc cả với lão chưởng quầy một lúc lâu cuối cùng cũng chốt hạ.

Ôn Hồi mời tất cả bọn họ đi ăn cơm trưa ở tửu lâu.

Cũng lúc đó, bên trong cửa sổ của khách điếm đối diện với tửu lâu, Khương Ngọc mặc một bộ quần áo màu đen, khuôn mặt lạnh lùng ngồi nghe Dịch Phong cẩn thận bẩm báo, “...Vương phi định mở y quán ở chỗ này, địa điểm đều đã tìm xong.”

Bọn họ đến nơi này đã được ba ngày rồi, Dịch Phong không nhịn được nữa mới hỏi, “Điện hạ, ngài thật sự định để cho Vương phi ở lại chỗ này mở y quán sao?”

Khương Ngọc uống một ngụm trà, mặt không biểu tình tiếp tục nhìn về phía đối diện, thấy Trì Văn Diệp rất tự nhiên mà gắp đồ ăn cho Ôn Hồi, tức giận đến thiếu chút nữa liền hộc máu.

“Việc ta bảo ngươi đi điều tra đã xong chưa?”

Đến đây ngày đầu tiên, Khương Ngọc liền cho người điều tra toàn bộ Trì gia từ trên xuống dưới, Dịch Phong gật đầu, “Đều đã điều tra xong, Trì gia chỉ là gia đình thương nhân bình thường, thanh thanh bạch bạch, cũng không làm bất kể việc gì trái với pháp luật.”

Khương Ngọc nhíu mày, “Vậy thì tạo ra một chút việc làm trái pháp luật cho bổn vương, tóm lại là bổn vương không muốn nhà bọn họ sống quá thoải mái như vậy, hiểu chưa?”

...

Trên đường trở về, Trì Hiểu Phỉ nói là cần phải mua một số thứ, muốn Trì Văn Tân đi cùng mình, lại nói rằng trong nhà không có điểm tâm, bảo Ôn Hồi cùng với Trì Văn Diệp thuận tiện thì mang một ít trở về.

Đêm đó say rượu nên Ôn Hồi căn bản không nhớ rõ chính mình đã lôi kéo cánh tay Trì Văn Diệp làm cho hắn phải ngồi ở mép giường bồi nàng một đêm ra sao, cũng không nhớ rõ chính mình đã lẩm bẩm với hắn cả buổi tối như thế nào.

Nếu nàng đã không nhớ rõ, Trì Văn Diệp cũng sẽ không chủ động nhắc tới.

Nhưng mà Trì Hiểu Phỉ vẫn luôn hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người bọn họ, nhân dịp có thể cùng nhau ra ngoài, tạo điều kiện cho hai người bọn họ đi chơi riêng với nhau.

Trên đường trở về thấy một cửa hàng điểm tâm, Ôn Hồi dừng lại mua một chút.

Bên ngoài ven đường có sạp hàng nhỏ bán trang sức, nàng nhìn trúng một cái trâm hoa, vừa muốn cầm lên thì động tác của Trì Văn Diệp lại càng nhanh, hắn cầm trâm hoa vụng về cài lên tóc nàng, “Thật là đẹp mắt.”

Đồ vật trong sạp hàng đều không có gì trân quý, Trì Văn Diệp chọn chút phấn mặt, ngượng ngùng đưa cho Ôn Hồi nói, “Hiểu Phỉ suốt ngày chỉ tuỳ tiện, nếu biểu muội có thời gian rảnh rỗi thì chỉ dạy cho muội ấy cách trang điểm một chút, hai người dùng chung hộp này đi.”

Ôn Hồi gật đầu, cũng không cảm thấy có gì đáng nói, nhưng mà sau lưng lại có cảm giác lạnh căm, giống như đang có ai đấy nhìn chằm chằm, nhưng mà quay đầu lại không thấy gì khác lạ.

Mua đồ xong, hai người liền trở về.

Địa điểm để mở y quán đã tìm xong, kế tiếp liền phải đi đến nha môn vài chuyến.

Nhưng mà không hiểu vì sao nha môn phê văn bản chậm chạp mãi không thấy, Ôn Hồi đã hỏi rất nhiều lần, người trong nha môn đều trả lời lập lờ, đến khi thấy hỏi nhiều quá thì bắt đầu đuổi người.

Ôn Hồi cuối cùng cũng nhận ra được, nha môn bên kia chính là cố ý.

Nàng muốn mở y quán, nhất định phải tới nha môn để lấy công chứng, còn phải có văn kiện đã được nha môn phê duyệt, nhưng hiện tại đến cả nha môn nàng cũng không vào được.

Ôn Hồi ngay lập tức nghĩ đến Khương Ngọc, đã hơn hai tháng trôi qua, Khương Ngọc hẳn là đã sớm phát hiện ra nàng đã biến mất.

Là Khương Ngọc tới sao?

Ôn Hồi bỗng cảm thấy thật mệt mỏi, vốn tưởng rằng đến Ôn Châu là có thể yên ổn lẩn trốn được dăm ba năm, không ngờ hắn lại có thể tìm đến đây nhanh như vậy.