Chương 8: Yến vương điện hạ ái mộ đại tiểu thư của Quý phủ, đây là chuyện cả kinh thành đều biết đến

Thái hậu lưu bọn họ lại ở Vĩnh Thọ Cung dùng bữa trưa, lại ban thưởng cho Ôn Hồi rất nhiều đồ vật, vàng bạc châu báu cùng với các loại danh hoạ, đều là trực tiếp lấy từ trong kho ra.

Lúc trở về đang là buổi trưa cho nên ở ngoài đường vẫn rất là náo nhiệt.

Ôn Hồi nghe được những tiếng xôn xao ở bên ngoài, nhịn không được vén rèm xe ngựa lên xem, “Bảo Quế Phường!”

Nàng có chút kích động, trước kia mỗi lần đi theo phụ thân vào thành bán thuốc, phụ thân đều sẽ mua cho nàng một chút điểm tâm của Bảo Quế Phường ăn cho đỡ thèm.

Bảo Quế Phường là cửa hàng điểm tâm nổi tiếng nhất ở kinh thành, bên ngoài cửa hàng từ sáng đến tối đều có người xếp hàng đứng chờ để mua, nhưng mà cho dù có là như thế thì nhiều người đứng xếp hàng thông thường cũng chẳng mua được, điểm tâm đều chỉ làm một lượng nhất định, bán xong liền đóng cửa ngay.

“Muốn ăn không?”

Cũng không đợi Ôn Hồi trả lời, Khương Ngọc nhảy xuống xe, trực tiếp đi vòng qua đám người đang đứng xếp hàng, tài đại khí thô đem túi tiền ném lên trên mặt quầy, “Còn bao nhiêu điểm tâm bổn vương mua tất, nhanh đem tất cả gói lại.”

Những người xếp hàng: “...”

Tiểu nhị quầy: “...”

Gương mặt của Yến vương điện hạ hơn nửa người trong kinh thành đều biết tới, vị Vương gia này tuy rằng lớn lên anh tuấn nhưng mà danh tiếng thì lại không được tốt.

Tiểu nhị ở quầy không dám trì hoãn, còn lại rất nhiều điểm tâm, nghĩ đến vị vương gia này thường ngày toàn đưa điểm tâm đến Quý phủ, vội vàng lấy lòng nói, “Điểm tâm đóng gói xong đưa đến Quý phủ sao? Đợi lát nữa...”

“Cái gì mà đưa đến Quý phủ?”

Sắc mặt Khương Ngọc lập tức trầm xuống.

Hắn nghĩ đến việc đời trước chính mình lưu luyến si mê Quý Cẩn Du, trong lòng liền cảm thấy buồn nôn, lúc trước mắt hắn đã mù đến mức nào mới đi thích một nữ nhân tâm địa rắn rết, dối trá, thích làm ra vẻ như vậy cơ chứ?

“Dạ?”

Tiểu nhị quầy ngẩn ra, liền thấy Yến vương điện hạ trầm mặt nói, “Mang hết tất cả đến Yến vương phủ.”

Dứt lời liền vung tay áo nhanh chóng rời đi.

Trở về xe ngựa, thấy được Ôn Hồi, sắc mặt Khương Ngọc mới tốt hơn một chút.

Hắn nắm lấy tay nàng tranh công, “Ta đã mua hết điểm tâm của Bảo Quế Phường rồi, tất cả đều là để cho nàng ăn.”

“Tất cả đều mua về?”

Điểm tâm của Bảo Quế Phường đâu có rẻ, một cái bánh bọc đường nho nhỏ đã có giá nửa lượng bạc, tất cả đều mua thì đã phải bỏ ra hết bao nhiêu tiền?

Khương Ngọc biết tính nàng cần kiệm, đời trước chính là như vậy, cho dù Yến thân vương phủ có nhiều tiền đến đâu đi chăng nữa thì nàng cũng chưa bao giờ ăn xài phung phí, tiêu tiền lung tung.

“Không sao, phu quân có tiền.”

Khương Ngọc hôn trộm lên mặt nàng một cái, đổi lấy một tiếng ngượng ngùng hờn dỗi của Ôn Hồi.

...

Trở về vương phủ.

Vừa mới xuống xe ngựa, quản gia Lâm thúc mang theo một nha hoàn cao gầy nhanh chóng chạy đến, đầu tiên là liếc mắt nhìn Ôn Hồi một cái, sau đó mới căng da đầu nói với Khương Ngọc, “Điện hạ, Đồng Y cô nương tới, nói là có việc gấp cần tìm ngài.”

Đồng Y là đại nha hoàn tâm phúc bên người của Quý Cẩn Du.

“Điện hạ! Cầu xin điện hạ mau đi xem cô nương nhà chúng ta một chút đi, cô nương bị bệnh rất nghiêm trọng, cầu xin điện hạ hãy đi thăm nàng.”

Đồng Y coi như Ôn Hồi không hề tồn tại, quỳ xuống than thở, khóc lóc cầu xin Khương Ngọc.

“Bị bệnh thì đi thỉnh đại phu cho nàng ta, bổn vương cũng không biết khám bệnh, đi để làm cái gì?”

Thông thường, cho dù là Quý Cẩn Du chỉ bị va chạm chút xíu thôi thì Khương Ngọc cũng đều cuống quít hết cả lên rồi.

Vì để có được nụ cười của Quý Cẩn Du, hắn tìm đủ mọi cách để kiếm được vô vàn kỳ trân dị bảo, tất cả đều gửi đến Quý phủ như nước chảy.

Yến vương điện hạ ái mộ đại tiểu thư của Quý phủ, đây là chuyện cả kinh thành đều biết đến.

Nhưng mà sao bây giờ nghe được tin tiểu thư đang bệnh nặng thì Yến vương lại biểu hiện lạnh lùng như thế?

“Bổn vương hiện giờ đã là người có gia thất, Lâm thúc, sau này đừng có cho những người lung tung rối loạn vào đây, bổn vương đối với Vương phi toàn tâm toàn ý, đừng để cho nàng hiểu lầm bổn vương là cái loại người hoa tâm lạm tình, loại mặt hàng gì cũng để vào mắt.”

Khương Ngọc phát hoả lên người quản gia Lâm thúc, lôi kéo Ôn Hồi trở về nội viện.

Đồng Y vẫn đang quỳ ở trên mặt đất không hiểu chuyện gì, rõ ràng là một ngày trước khi thành thân, hắn vẫn còn lặng lẽ đi đến Quý phủ thề một lòng một dạ với tiểu thư, nhất định sẽ hưu thôn nữ kia, sau đó nghênh đón tiểu thư qua cửa làm Vương phi.

Bây giờ mới qua được có một ngày, sao lại có thể thay đổi nhanh đến như vậy?

Quản gia Lâm thúc vừa mới bị Vương gia liếc xéo một cái lạnh băng, trong lòng run rẩy, khuyên can mãi không được, cuối cùng cũng đuổi Đồng Y ra ngoài.