Chương 3: GIỮA ĐƯỜNG ĂN CƯỚP

Lý Ngọc Quân: “….” Vậy cổ đại có thể quẹt thẻ à…?

Quả thật là một lời khó nói hết, giữa lúc đang cần tiền thì lấy được thẻ ngân hàng chẳng phải quá hợp lý sao, nhưng vấn đề ở đây là cổ đại, làm gì có ATM để rút tiền chứ!!

Khương Ngọc Hi thấy Lý Ngọc Quân lấy ra vật kỳ là, liền cảm thấy tò mò: “Lý công tử, ngươi đang cầm cái gì, nhìn thật kỳ quái.”

Lý Ngọc Quân ách thanh: “… chỉ là đồ bỏ, không phải thứ gì lạ.”

Y vội vàng đem thẻ cất đi, không thể để Khương Ngọc Hi tiếp xúc với thứ này được, y nói: “Khương cô nương thỉnh lánh mặt một lát, tại hạ lại tìm xem có dư lại tiền hay không.”

“Được, vậy ngươi nghỉ ngơi trước, không có tiền chúng ta lại tìm cách khác.” Nàng nói rồi trở lại vị trí lúc đầu.

Lý Ngọc Quân thở ra một hơi, lại lấy thẻ ngân hàng ra nghiên cứu một lần. Kỳ quái, rõ ràng là linh hồn của y xuyên qua như thế nào mà tiền cũng theo y xuyên qua luôn vậy?

Lật qua lật lại mấy lần, cùng thẻ ngân hàng bình thường không có gì khác nhau. Y lại tìm thêm vài lần trên người, nhưng ngoài cái thẻ duy nhất kia thì không còn bất cứ thứ gì khác, ngân lượng cùng ngân phiếu cũng không thấy đâu cả.

Lý Ngọc Quân mệt mỏi nghĩ: “Phải chi có thể lấy tiền từ trong thẻ thì tốt rồi.”

Bỗng nhiên, thẻ ngân hàng trên tay y lóe lên một cái, Lý Ngọc Quân định thần nhìn lại, trên tay của y nặng hơn một chút, ánh nắng chiều từ bên ngoài phủ lên vật trên tay y một tầng mạ vàng lấp lánh, y khó có thể tin nhìn kỹ.

Lý Ngọc Quân: “…!!!” Không cần phải ảo diệu như vậy chứ? Ngươi là thẻ ngân hàng chứ chẳng phải Thần Đèn đâu!

Quả thực, sau khi y vừa nghĩ lấy tiền từ thẻ ngân hàng thì trên tay y đã xuất hiện mấy thỏi bạc trắng, mặc dù bị ánh chiều tà mạ vàng nhưng nó thật sự là loại tiền lưu thông thông dụng nhất cổ đại--- ngân lượng.

Lý Ngọc Quân cảm thán, xuyên thư thật là vi diệu, cái gì cũng có thể xảy ra… nói không chừng mai mốt nam chính trong sách cũng có thể đi chơi gei…

Tóm lại là, nam chính sau này có chơi gei hay không thì Lý Ngọc Quân không biết, nhưng trước mắt y biết--- y đã có tiền!

Lý Ngọc Quân lại nghĩ, nếu có thể lấy tiền ra từ trong thẻ, vậy có phải cũng có thể đưa tiền vào lại trong thẻ không? Nếu như chỉ có thể lấy ra mà không thể thu vào, vậy thì cái thẻ này sẽ không thể sử dụng lâu dài được. Chung quy, tiền trong thẻ không phải vô hạn, rút nhiều rút ít gì thì cũng phải có ngày cạn kiệt, đây tuyệt đối chỉ là cách tạm thời.

Nghĩ vậy, Lý Ngọc Quân lại động động ý nghĩ, ông trời coi như cũng giúp y lần này, y vừa động ý nghĩ ngân lương trên tay y như bị lốc xoáy nhỏ cuốn vào trong thẻ ngân hàng. Y thở phào, như vậy thì tốt quá, có thể thu vào lấy ra từ thẻ ngân hàng là thuận tiện nhất, trên người không cần phải mang quá nhiều bạc, cũng sẽ không bị chú ý.

Lý Ngọc Quân thu lại thẻ ngân hàng vào trong tay áo, y vén lên màng xe quan sát tình hình bên ngoài. Phía trước là Khương Ngọc Hi cùng phu xe, Khương Ngọc Hi vẫn luôn nhìn phía trước quan sát đường đi để tranh phu xe đánh ngựa đi nhầm đường, còn phu xe…

Lý Ngọc Quân nhíu mày, phu xe này không ít lần lén nhìn sang Khương Ngọc Hi, ánh mắt lấm lét nhìn đông ngó tây trên người Khương Ngọc Hi, nhìn liền biết không phải người tốt.

Lý Ngọc Quân liễm hạ mi mắt, yên lặng trở vào trong xe.

Khương Ngọc Hi vẫn luôn cẩn thận nhìn đường, chỉ sợ phu xe đi nhầm làm lỡ lộ trình, chậm trễ việc chữa trị cho Lý Ngọc Quân. Nhưng nàng lại quên mất nàng là thân nữ nhi yêu cầu thời thời khắc khắc phải duy trì cảnh giác.

Khương Ngọc Hi dáng người thướt tha, dung mạo như hoa như ngọc, tính cách dịu dàng vừa hay phù hợp với yêu thích của đám xấu xa. Lý Ngọc Quân cũng không có nhắc nhở nàng, chỉ bình tĩnh xem tình hình.

Xe ngựa chạy trên quan đạo, tiếng bánh xe lộc cộc lộc cộc vang vọng giữa không gian bốn bề toàn cát, như đang cố ý nhắc nhở người đi đường nơi này quá vắng vẻ, dễ dàng xảy ra chuyện.

Khương Ngọc Hi nhìn mây đen dần tích tụ che khuất ánh chiều tà, lại nhìn xung quanh chỉ thấy toàn cát với cát, ngoại trừ xe ngựa của bọn họ cũng chẳng thấy bất kỳ bóng dáng nào khác. Thành trấn gần nhất cũng cách đây hai dặm đường, nếu cứ giữ vững tốc độ là có thể đến đó trước trời tối, nhưng nếu giữa đường gặp mưa thì thật không xong. Nơi này cũng chẳng có chỗ thích hợp để người trú mưa.

Đang lúc suy tư lo lắng, Khương Ngọc Hi bỗng nhìn thấy phía trước khói bụi mịt mù, loáng thoáng có thể nhìn thấy vài bóng người cùng tiếng vó ngựa xa xa truyền đến, nàng bất đầu có dự cảm không tốt.

Lý Ngọc Quân bên trong xe ngựa tuy không nhìn thấy được tình cảnh phía trước, nhưng y có thể nghe được tiếng vó ngựa dồn dập, y suy ngẫm: “… Là mười… không phải, là mười ba con ngựa… với tốc độ này thì không lâu nữa sẽ đến.”

Bên ngoài không thể nghe được Lý Ngọc Quân đang thì thầm, nhưng Lý Ngọc Quân có thể nghe được bên ngoài phát sinh hết thảy, đây là bản lĩnh của một sát thủ chuyên nghiệp, tai thính mắt tinh mới có thể phán đoán được con mồi đang làm gì, đang nghĩ gì, khi nào mới có thể lấy mạng con mồi một cách nhanh nhất mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Khương Ngọc Hi cũng là người luyện võ, ở một khoảng cách nhất định nàng vẫn có thể thấy rõ mọi thứ. Đợi khi nàng thấy rõ tình cảnh trước mắt, sắc mặt nàng trầm xuống: “Không xong, là bọn cướp! Mau cho ngựa quay lại!”

Dù nàng đã thét lên như vậy, nhưng xe ngựa dưới sự điều khiển của phu xe vẫn thong thả chạy về hướng bọn cướp, nàng nghĩ phu xe chưa nghe hiểu lời nàng nói, quay sang phu xe hét lên lần nữa: “Mau! Mau cho ngựa…”

Lời vẫn chưa nói hết, trước mặt nàng đã xuất hiện một cây đao kề cổ. Phu xe kia hung tợn kề sát đao vào cổ nàng, lúc này Khương Ngọc Hi mới chợt nhận ra: “Ngươi cùng bọn cướp kia là một bọn.”

Phu xe này đúng là cùng bọn với lũ cướp, hắn chuyên giả thành phu xe đánh xe thuê trong thành, sau đó dẫn đường người thuê xe đến chỗ bọn cướp tùy ý cướp bóc gϊếŧ người, nếu trên xe có nữ nhân xinh đẹp thì sẽ cướp về ổ cướp tận hưởng, nam nhân thì toàn gϊếŧ, tiền của lương khô thì cướp sạch. Đến nay đã không biết có bao nhiêu oan hồn bị bọn chúng gϊếŧ hại rồi.