Chương 4: TRỌNG THƯƠNG

Phu xe vẻ mặt đáng khinh nhìn Khương Ngọc Hi, cười gian trá: “Cô nương xinh đẹp bây giờ đều thật là ngây ngốc, gia nhìn ngươi đều phải nhanh chảy nước miếng, ngươi thì một chút hiểu biết cũng không có, ha ha ha…”

Hắn cười ha hả, tiếng cười tục tằng làm người chán ghét: “Các ngươi thuê xe ngựa đi xa như vậy, gia còn tưởng là thiếu gia tiểu thư nhà giàu chạy ra ngoài, tưởng hôm nay đã có thể cướp được một món hời nào ngờ hai người các ngươi là quỷ nghèo. Ngươi cùng tên bệnh hoạn trong xe hôm nay gặp phải gia, coi như là các ngươi xui xẻo, bất quá ngươi có tư sắc, gia không nỡ gϊếŧ ngươi, nhưng còn tên bệnh hoạn trong xe thì…”

Những lời sau đó của tên cướp ngạnh sinh sinh bị chặn lại trong cổ họng, hắn khó có thể tin nhìn máu từ cổ mình bắn ra, cả gương mặt đều bắt đầu vặn vẹo. Trong những hơi thở cuối cùng, tên cướp cảm nhận được ánh mắt độc ác phía sau hắn, tựa như rắn độc đang nhìn chằm chằm con mồi bởi vì độc tính của nó mà giãy giụa chết dần chết mòn. Giọng nói âm lãnh như bùa đòi mạng cũng nhàn nhạt truyền vào tai tên cướp: “Ta có làm sao cũng chưa tới phiên ngươi quyết định.”

Lý Ngọc Quân trên mặt toàn là băng sương, lạnh lẽo không có độ ấm. Y thong thả rút dao găm từ trong cổ họng của tên cướp ra, máu tươi ồ ạt chảy xuống, y nhìn gương mặt tái nhợt của Khương Ngọc Hi bị máu bắn lên lại càng tên trắng bệch, có loại cảm giác nhu nhược.

Khương Ngọc Hi có chút khủng hoảng với chuyện vừa xảy ra, nàng khϊếp sợ không thể bình tĩnh, có loại cảm giác muốn hét lên nhưng lại không dám, chỉ có thể cắn răng chịu đựng nỗi sợ này. Lý Ngọc Quân hiện tại cho nàng cảm giác rất dọa người, mặc dù vẫn là vẻ ngoài anh tuấn bất phàm, nhưng đã không còn là công tử như ngọc lúc trước nữa. Lúc Lý Ngọc Quân gϊếŧ người tựa như hung thần bò lên từ địa ngục vậy…

Lý Ngọc Quân cũng không nhiều lời với nàng, y nắm lấy vai Khương Ngọc Hi, mang theo nàng ngồi trên lưng ngựa, trở tay cắt đứt dây buộc ngựa, y nói với Khương Ngọc Hi ngồi phía sau: “Ngồi vững.” Sau đó, Lý Ngọc Quân giục ngựa, bỏ lại xe ngựa hướng bọn cướp chạy qua.

Bọn cướp đang vui vẻ chạy về hướng chiến lợi phẩm do đồng bọn mang đến, nào ngờ nhìn thấy phía trước có hai người cưỡi ngựa như điên chạy đến, bọn chúng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì con ngựa kia đã chạy đến trước mặt bọn chúng.

Lý Ngọc Quân tùy tay rút ra bội kiếm bên hông, một cái trở tay liền giục ngựa chạy qua bọn cướp, vung tay chém rớt đầu hai tên cướp phía trước, trực tiếp mở một con đường máu chạy ra. Bọn cướp lúc này mới kịp nhận ra, tên cầm đầu phẫn nộ theo sát phía sau, hắn ra lệnh bọn cướp đuổi theo Lý Ngọc Quân.

Có vài lần bọn cướp đã dần đuổi kịp, nhưng Lý Ngọc Quân làm cho Khương Ngọc Hi ở phía sau yểm trở, nàng mắt thấy bọn cướp đã đuổi tới liền sử dụng ám khí lấy mạng, lại bỏ rơi bọn cướp một đoạn. Có lần, tên thủ lĩnh đuổi kịp, giơ đao định chém một nhát trên lưng Khương Ngọc Hi, nàng không phản ứng kịp, Lý Ngọc Quân bèn đem kiếm đâm ngược ra sau, chọc mù một mắt của tên thủ lĩnh.

Nhờ vậy, hai người mới có thể hoàn toàn thoát thân.

Nhưng Lý Ngọc Quân không dám lơi lỏng cảnh giác, y vẫn cho ngựa chạy như điên trên quan đạo, hai dặm đường điên cuồng chạy, rốt cuộc hai người cũng đến được thành trấn phía trước.

Nhìn thấy cổng thành đồ sộ, Khương Ngọc Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng quá vô dụng, nàng không giúp được gì cho Lý Ngọc Quân. Lý Ngọc Quân đã liều mạng cứu nàng, y vẫn đang bị thương, nhưng nàng chẳng thể làm gì giúp y cả, ngay cả tìm một chiếc xe ngựa để đưa y đi chữa bệnh nàng cũng không thể tìm được, lại dẫn bọn cướp đến gây thêm phiền cho y. nàng ước gì bản thân có thể mạnh hơn, có thể bảo vệ được Lý Ngọc Quân chứ không phải như bây giờ, trở thành gánh nặng của y.

Lý Ngọc Quân cho ngựa chạy vào thành, y tìm một khách điếm gần nhất. Chờ Khương Ngọc Hi xuống ngựa, y liền giao ngựa cho tiểu nhị. Lý Ngọc Quân bước chân có chút chao đảo, y vẫn đang trọng thương, vốn dĩ không thể hoạt động mạnh ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng, nhưng y đã cưỡi ngựa như điên cùng bọn cướp đối kháng suốt dọc đường, đối với y bây giờ mà nói là quá sức, y không thể chịu nổi.

Khương Ngọc Hi vội chạy đến đỡ y: “Lý công tử, ngươi…”

“Khụ… khụ khụ…” Lý Ngọc Quân đột ngột ho ra một bãi máu, sắc mặt y lấy mắt thường có thể thấy đang tái nhợt xuống.

Khương Ngọc Hi bị trạng huống của y dọa sợ: “Lý công tử… Lý công tử, ngươi làm sao vậy… Lý công tử!”

Lý Ngọc Quân suy yếu nói: “Mau… mau đỡ ta ngồi xuống…”

Tiểu nhị thấy Lý Ngọc Quân như vậy cũng bị dọa sợ, chỉ sợ vị khách nhân này đột nhiên chết ở nơi này liền không ổn, hắn luống cuống tay chân giúp Khương Ngọc Hi đỡ Lý Ngọc Quân ngồi vào một bàn trong khách điếm. Chưởng quầy thấy tình huống không ổn cũng nhanh chóng chạy ra: “Vị công tử này làm sao vậy, người tới, mau đi gọi đại phu đến.” Một tiểu nhị vội vã chạy ra ngoài tìm đại phu.

Lý Ngọc Quân đối với chưởng quầy nói: “Cho chúng ta hai phòng tốt nhất, bữa tối chuẩn bị đầy đủ cho vị cô nương này, chúng ta giữa đường gặp cướp, ta bị trọng thương, nếu đại phu đến thì dẫn hắn đến gặp ta…”

Y nói xong, từ trong tay áo lấy ra hai thỏi bạc trắng đưa cho chưởng quầy: “Nếu không đủ, ngày mai ngươi lại nói cho ta.”

Chưởng quầy nhận bạc vội vàng chạy đi làm việc, bảo người quét dọn hai phòng tốt nhất, liền để tiểu nhị mang theo Lý Ngọc Quân cùng Khương Ngọc Hi đi lên.

Chẳng bao lâu, đại phu liền đến. Đại phu bắt mạch cho Lý Ngọc Quân, đây là thành trấn lớn nên đại phu cũng tốt hơn so với đại phu lúc trước Khương Ngọc Hi tìm đến, vừa bắt mạch liền biết ngay vấn đề của Lý ngọc Quân, nói cho y không thể lại vận động mạnh thương gân cốt, cũng không thể sử dụng nội lực, cần thiết mỗi ngày châm cứu cùng uống thuốc để duy trì tính mạng, sau đó mới có thể tìm cách chữa khỏi hoàn toàn.

Đại phu sau khi bắt mạch xong, viết một đơn thuốc đưa cho Khương Ngọc Hi, Khương Ngọc Hi theo đại phu đi bốc thuốc. Nhìn Lý Ngọc Quân đã uống xong thuốc cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ, nàng mới nhẹ nhàng lui ra ngoài trở về phòng của mình.