Chương 19: Lần đầu điều khiển từ xa

“Không phải.” Lâm Mạn cảm thấy lời phản bác của bản thân không hề có lực, giọng nói cũng nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

“Em tự bỏ vào đi.” Giọng của Trình Gia Dục không hề thay đổi, nhưng chỉ có chút độ ấm cũng đủ khiến tay chân Lâm Mạn run lên, huyết mạch trong người lại bắt đầu sôi sục.

Lần này cô không dám do dự, hoàn thành động tác rất nhanh.

“Em đặt vào rồi ạ.”

“Bíp” một tiếng, đồ chơi nhỏ màu hồng nhạt kia bất ngờ rung lên bần bật ở nơi bí ẩn của cơ thể cô.

Lâm Mạn sợ hãi kêu “Á”, hai chân mềm nhũn quỳ “Phịch” xuống thảm bên giường.

Sự kí©h thí©ɧ đột ngột làm rối loạn lý trí cô, cô không quan tâm đến biểu hiện của mình mà trái lại, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là phản ứng của Trình Gia Dục ở đầu dây bên kia.

Liệu hiện tại anh đang nở nụ cười ranh mãnh hay anh đang nghiêm túc mím chặt môi?

Kỳ lạ là dù Lâm Mạn không nói gì, song Trình Gia Dục dường như có thể nắm rõ tình hình bên này, anh trầm giọng nói: “Vậy thì em quỳ đi.”

Ngay sau đó, trứng rung cũng tăng lên một nấc.

Vườn hoa nguyên sinh của người con gái chưa từng được khai thác, đó là một vùng đất ấm áp và bí mật mà ngay cả bản thân cô cũng chưa từng khám phá.

Sự kí©h thí©ɧ của món đồ chơi chạy bằng điện giống như ngón tay không biết mệt, nó dễ dàng bao lấy cô, làm cả người cô nóng ướt đến run lên.

Tựa bàn chân trần đi trong rừng mưa, nó nhẹ nhàng mà chắc chắn bắt đầu ấn từ đầu dây thần kinh rồi lan xuống bụng dưới, eo thon, bả vai, ngực.

Sóng nhiệt bắt đầu quét qua toàn thân, Lâm Mạn cắn môi.

“Ưm… Đừng…” Cô thì thào cầu xin.

Trình Gia Dục đang điều khiển từ xa đương nhiên nghe thấy, anh khẽ hừ một tiếng: “Việc do em quyết định ư?”

Anh không những không để ý tới lời cầu xin của Lâm Mạn mà trái lại còn tăng trứng rung lên hai nấc nữa.

Tiếng rung “Rè rè” lập tức to lên, kèm theo đó là từng luồng điện gần như hoành hành ở các điểm nhạy cảm từ dưới thân lan ra khắp người.

Hai tay Lâm Mạn chợt siết chặt làm nhăn tấm ga giường bên dưới, miệng bật ra tiếng rêи ɾỉ đè nén.

“Em xem thứ tôi vừa mới gửi sang đi, sau đó trả lời từng câu một.” Trong tai nghe truyền ra một mệnh lệnh bình tĩnh.

Lâm Mạn cố gắng kẹp chặt hai chân, chống lại cảm giác ngứa ngáy cuồn cuộn bên dưới, nhấp mở file tài liệu Trình Gia Dục mới gửi sang.

Đó là một file câu hỏi.

“Đọc ra, trả lời.” Anh nói.

“Họ tên: Lâm… Lâm Mạn.”

Cơ thể cô bùng cháy, giọng nói run rẩy.

“Tiếp tục.”

“Tuổi: 18 tuổi. Nghề nghiệp: Sinh viên.”



“Bắt đầu tưởng tượng đến SP từ bao giờ: Lớp… Lớp 11.”

“Phần SP hấp dẫn nhất là gì:…A. Đau đớn, C. Hổ thẹn, và… E. Hưng phấn.”

“Mục không thể chấp nhận: Ừm… Lộ liễu.”

“Tư thế thích nhất: OTK [1].”

[1] Tư thế OTK (Over the knee) tư thế nằm trên gối tạo cảm giác thoải mái và nhẹ nhàng khi thực hành tét mông.

“Công cụ thích nhất: Có thể là tay.”

Một câu trả lời “có thể” thiếu chắc chắn đổi lại là hình phạt tăng thêm hai nấc trứng rung.

Lâm Mạn nức nở, gần như bật khóc.

“Đây là nghĩ kỹ mà em nói hả?” Trình Gia Dục hỏi lại lần nữa, trong giọng nói dường như chứa vẻ nghi ngờ.

Có lẽ không hài lòng trước hiệu suất tự hỏi đáp của Lâm Mạn, anh bắt đầu đọc câu hỏi, tiếp tục yêu cầu Lâm Mạn trả lời trong sự tra tấn của trứng rung.

“Theo đuổi SP mang tính sắc tình hay SP mang tính kỷ luật?”

“Có thể chấp nhận những hình phạt kèm theo này không?”

“Thích hình phạt được thông báo từ trước hay ngẫu hứng?”

“Có chấp nhận được SM không, nếu có thì chấp nhận được bao nhiêu?”

“Có để ý việc phát sinh quan hệ tìиɧ ɖu͙© trong quá trình thực hành không?”



Những câu hỏi khiến người ta xấu hổ được Trình Gia Dục đọc ra một cách không cảm xúc, như thể chúng là những câu hỏi điều tra bình thường.

Lâm Mạn gần như sụp đổ trước sự kí©h thí©ɧ đồng thời giữa sinh lý và tâm lý, cuối cùng cô bật khóc thành tiếng:

“Em không biết! …Hu hu hu… Em không biết!”

Thứ đang rung bần bật đột nhiên dừng lại.

Giọng nói của Trình Gia Dục xen lẫn với sóng điện từ rè rè:

“Em không có kinh nghiệm thực tế trước đây à?”

Anh chắc hẳn đang cười nhạo cô, Lâm Mạn bi thương nghĩ vậy.

Anh từng đọc tiểu thuyết cô viết trên diễn đàn, bây giờ biết hóa ra tất cả đều do cô tự tưởng tượng, bảo sao trước đây anh lại nói câu chuyện của cô hơi “mơ màng”.

Nghĩ lớn làm bé.

Đúng là để chỉ cô.

Lâm Mạn cảm thấy thật mất mặt.

Đột nhiên, món đồ chơi vốn đã yên tĩnh chợt rung lên với tần số cực mạnh như muốn làm rụng lục phủ ngũ tạng của Lâm Mạn ra.

Cô hét lên một tiếng đầy mất kiểm soát rồi lập tức che miệng, sợ hàng xóm nghe thấy.

Hoạt động làm nóng người ban nãy đã khiến cơ thể Lâm Mạn vô cùng nhạy cảm, hiện tại kí©h thí©ɧ mãnh liệt ở vùng dưới ập đến như thủy triều dâng, từng ngọn sóng đánh vào phá tan phòng tuyến kiên cố trong đầu cô.

Ngoài cửa sổ là bóng đêm tĩnh lặng, Lâm Mạn lại trông thấy một luồng ánh sáng trắng như tia chớp.

Sau khi lêи đỉиɦ, cô vẫn giữ tư thế quỳ, miệng há to thở hổn hển, mái tóc dài thấm ướt mồ hôi, qυầи ɭóŧ và đồ ngủ cũng ướt nhẹp.

“Đây gọi là cưỡng chế cực khoái, sau này sẽ được sử dụng thường xuyên.” Giọng Trình Gia Dục truyền đến đã khôi phục thành vẻ dịu dàng mà Lâm Mạn quen thuộc: “Hiện tại, em đã hoàn thành lần đầu điều khiển từ xa của chúng ta. Những thứ khác sau này sẽ thực hiện dần.”

Hạ thân Lâm Mạn vẫn đang co rút, cô cố gắng điều chỉnh lại giọng nói của mình sao cho bình thường nhất có thể: “Em biết rồi ạ.”

Có lẽ tâm trạng anh khá tốt, tiếng nói thấp thoáng ý cười: “Em tắm rửa rồi ngủ đi.”

Lâm Mạn cảm giác như trút được gánh nặng, song bỗng thấy lưu luyến.

Hóa ra cảm giác cưỡng chế cực khoái thực sự sẽ như thế này.

Sức lực toàn thân như bị rút cạn vậy!

Tuy nhiên, tối nay thật sự ngủ được ư?

Trình Gia Dục bảo rằng họ đã hoàn thành lần đầu điều khiển từ xa, vậy có nghĩa là biểu hiện ban nãy của cô đã đủ tư cách sao?

Trong nháy mắt, rất nhiều ý nghĩ và thắc mắc hiện lên trong đầu cô.

Lâm Mạn há miệng, cô muốn hỏi Trình Gia Dục xem có phải anh đã chính thức chấp nhận cô làm nữ nô không.

Nhưng do dự một chút, cô đành hỏi nhỏ một câu: “Khi nào thì chúng ta có thể gặp lại ạ?”

Giọng Trình Gia Dục truyền ra từ ống nghe: “Đây không phải việc em cần quan tâm, bao giờ tôi quyết định sẽ báo lại cho em.”

“Tuy nhiên, chúng ta cũng nên lập quy định trước. Em nên gọi tôi là gì nhỉ?”

Bối cảnh âm thanh trong tai nghe và không khí trong phòng Lâm Mạn đồng thời lắng xuống.

Nên gọi anh là gì nhỉ?

Chắc chắn không thể là “Ngài Trình” …

Lâm Mạn nín thở, cô nghe thấy giọng nói của mình, nó là tiếng động duy nhất mang theo chút thấp thỏm và hưng phấn:

“Chủ… Nhân.”

Đầu bên kia hài lòng đáp: “Ừ”.

“Ngoan, ngủ ngon!” Anh nói.