Chương 6: Frederick Fischer

[BO HONNHAN&GIADINH>

“TB: Bộ hôn nhân và gia đinh xin thông báo: Ông: Kei Jong (20 tuổi) đã được chỉ định kết đôi với ông Frederick Fischer (20 tuổi). Tỉ lệ phù hợp: 98%

Bắt đầu từ ngày 20/09/21xx sẽ có hiệu lực. Chính phủ xin chúc mừng hai bạn, chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc, cuộc sống viên mãn, tràn đầy năng lượng.

Mời hai bạn ngày 21/09/21xx đến tại trụ sở chính của bộ Hôn nhân và gia đình nhận giấy xác nhận do chính phủ cấp tại địa chỉ: Tòa nhà X, khu xx, đường xx….

Nhấn vào Link bên dưới để xem thông tin đối tượng: https//thongtincuaban_Frederick Fischer.hngd.cp

Mọi thắc mắc xin liên hệ số điện thoại: 0123.xxx.xxx]

Lúc đọc hết dòng tin nhắn này, cái từ ‘ông’ kia mặt dù thấy hơi lấn cấn nhưng mẹ Kei cũng không nghi ngờ gì, cô nhanh chóng nhấn vào link đính kèm.

[Họ và tên: Frederick Fischer, 20 tuổi.

Giới tính: Nam

Chiều cao: 186cm

Số đo ba vòng: Vòng 1: 111.6 - Vòng 2: 83.7 - Vòng 3: 100.84

Cân nặng: 89kg

Sinh sống tại: Khu đô thị A, tòa nhà A, đường xxx…

Gia đình: Chị gái

Trình độ: 12/12, Đại học X, Đại học A…

Kinh doanh bất động sản, Vận tải hàng không, Khai thác mỏ quặng, chưa xác định, chưa xác định, chưa xác định [đánh giá mức độ: độ nguy hiểm cao]

Tài sản: chưa xác định

Ảnh đính kèm: …]

Phải biết theo tiêu chí đánh giá thì số người phù hợp với nhau trên 95% rất ít. Cô và chồng cũng chỉ ở mức 85% mà thôi.

Ngay lúc này tiếng mở cửa vang lên, người đàn ông từ phòng khách hô lớn.

“Vợ yêu ơi, hôm nay chồng về sớm đưa vợ đi hẹn hò đây.”

Ông Jong lon ton chạy vào nhà bếp từ phía sau ôm chầm lấy vợ, đặt nhẹ lên má cô một nụ hôn, tí tởn nói: “Vợ yêu có vui không?”

Ngoài dự đoán là thái độ của vợ lại khác thường, trong lòng ông lập tức rung lên hồi chuông báo động, chắc chắn có chuyện lớn rồi, ông Jong thầm nghĩ trong lòng.

Ngay lập tức lời nói của vợ đã xác thực suy nghĩ của ông.

“Anh ngồi xuống đi, em có chuyện muốn nói.” Giọng nói cô lạnh lùng vang lên.

Ông Jong buông tay ra, nghe lời mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Trong đầu liên tục lục lại ký ức xem xem mấy hôm nay có làm chuyện gì có lỗi với vợ hay là quên ngày kỷ niệm quan trọng nào không. Nhưng có cố gắng cỡ nào cũng không tìm được lý do.

Một lúc lâu sau cũng không thấy vợ yêu lên tiếng, ông khó khăn nói: “Có chuyện…chuyện gì sao em?”

Cô quay đầu nhìn khuôn mặt của chồng mình nói: “Anh đã biết tại sao lại không nói cho em.”

“Hả? Biết chuyện gì?” Jong không hiểu gì nói.

Giọng nói của cô hơi run rẩy: “Đối tượng của Kei.”

“Em… làm sao em biết…” Ông lắp bắp kinh hãi nói.

Nghe lời này của chồng cô liền bật khóc: “Tại sao… em đã làm sai chuyện gì mà con trai chúng ta… thằng bé… hu hu hu...”

Ông thở dài, ôm lấy vợ nói: “Chuyện này cũng không phải lỗi của em…”

Không phải vì không có con dâu mà buồn, ai đối với cô đều như nhau chỉ cần hai đứa bên nhau thật hạnh phúc. Nhưng cô lại không ngừng đau lòng, đau cho đứa con trai của mình dứt ruột sinh ra, nó là một đứa trẻ ngoan lại rất đáng yêu. Đáng lý ra Kei phải cưới một cô vợ hiền dịu, có những đứa con xinh xắn, một ngôi nhà thật hạnh phúc.

Lý do gì con trai yêu quý của cô lại bị gán ghép với một người con trai khác, chưa nói đến người kia có tốt không, có chấp nhận Kei không, hai đứa sau này làm sao mà sống chung, còn lời bàn tán kì thị bên ngoài làm sao mấy đứa nhỏ có thể chịu đựng được chứ.

Cô càng nghĩ khóc càng lớn hơn. Tiếng khóc nức nở đau đớn vang lên bên tai, Jong gắt gao ôm chặt lấy vợ. Những lúc thế này cũng không tốt để nói lời nào.

Ông hôm nay có gọi điện hỏi chuyện này với bộ hôn nhân nhưng lại chẳng nhận được câu trả lời thích đáng nào cả.

*

Kei chống cằm nhìn khung cảnh bên ngoài, các tòa nhà cứ theo tốc độ xe chạy mà lướt qua mắt cậu.

Ở bên trong xe có chút yên tĩnh, cậu quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh. Lúc này anh cũng đã tháo khẩu trang, Frederick không những đẹp trai mà cũng rất quyến rũ, đôi mắt được dấu dưới lớp kính nhưng vẫn có thể nhìn ra được hàng mi cong vυ"t bên dưới, mũi dài thẳng, màu da sáng, góc cạnh khuôn mặt rõ ràng.

Kei lại nhìn xuống cánh tay lướt trên Ipad kia, cổ tay và ngón tay vừa mảnh vừa thon, giọng nói thì trầm ấm. Phong thái điềm đạm lại gọn gàng sạch sẽ tạo cảm giác thu hút kỳ lạ.

“Chậc!” Kei không kiềm được mà tặc lưỡi.

Động tác trên tay Frederick dừng lại, nhìn cũng không có nhìn cậu mà lên tiếng: “Muốn nói gì?”

Kei chống tay lên đầu gối, đối diện với khuôn mặt kia, thương tiếc nói: “Biết được anh phải kết hôn với đàn ông thì đám phụ nữ bên ngoài khóc thét.”

Frederick hơi nâng đầu nhìn Kei, khóe môi hơi nhếch lên: “Vậy là phúc của cậu rồi.”

Nghe câu này liền làm cậu muốn nôn, quơ tay nói: “Cảm ơn, không dám nhận. Nghĩ tới cảnh ở chung với anh làm tôi cũng không kiềm được mà nôn hết thức ăn ra đó.”

Nghe vậy Frederick cũng không làm ra phản ứng, chỉ hơi mỉm cười nhìn cậu rồi thu hồi ánh mắt tiếp tục cúi đầu lướt Ipad.

Kei tặc lưỡi, cậu cũng đâu có nói gì sai, rõ ràng mà một trai thẳng mà lại phải kết hôn với một trai thẳng khác, làm sao mà thấy ổn cho được cơ chứ.

Xe chạy một lúc cũng tới nơi, dừng trước cửa một tòa nhà lớn, phía trên ghi một câu châm ngôn vừa to vừa lớn ‘Hôn nhân luôn tặng bạn một đặc ân’.

Kei theo sau lưng Frederick bước xuống xe, cảnh tượng trước mắt liền làm cậu giật nảy cả mình.

Vừa rồi lúc bước lên xe Kei đâu có chú ý tới xung quanh, lúc này đây cậu liền bị choáng bởi mấy người trước mặt. Ngoài chiếc xe hai người ngồi ra còn có gần mười chiếc xe khác cùng đến, mấy người cao lớn đó ào ào bước xuống, tất cả đều mặc vest đen được ủi chỉnh tề kết hợp với kính râm.

Kei nhìn Frederick đi phía trước, thầm nghĩ: Xã hội đen ra ngoài đều mang theo nhiều người như vậy?

Cậu theo chân Frederick bước vào bên trong tòa nhà cao lớn, mọi thứ phía bên trong sảnh lớn được sắp xếp và trang bài một cách hoàn hảo và chỉnh tề, có cả bảng hướng dẫn rất rõ ràng.

Một người đàn ông mặc một bộ vest màu đỏ sẫm thấy có người bước vào liền nhanh chóng tiến lên cười nói: “Frederick tiên sinh. Mời đi lối này.”

Người đàn ông này tên là Del, nhân viên hướng dẫn của bộ Hôn nhân và gia đình.

Tiến vào bên trong thang máy, Del nhanh chóng bấm tầng ba mươi hai. Kei nhìn qua dãy số trên thang máy, tầng ba mươi hai cũng chưa được coi là tầng cao nhất ở đây, nhìn vậy mà tòa nhà này cao hơn cả cậu nghĩ, có tận bốn mươi lăm tầng.

‘Ting’ Cửa thang máy được mở ra.

Dưới sự hướng dẫn của Del, bọn họ xuyên qua hành lang dài, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng lớn.

Kei nhìn thấy trên cửa treo bảng chữ nhỏ ‘President Room’, đi nhận giấy thôi mà cũng cần đến gặp bộ trưởng à? Vậy một ngày không biết vị bộ trưởng này phải gặp bao nhiêu cặp chứ, làm ông lớn cũng cực khổ quá nhỉ! Cậu không khỏi thầm nghĩ.

‘Cốc cốc cốc’

Del gõ nhẹ cửa nói: “Bộ trưởng, tiên sinh đã đến.”

Ngay lập tức phía bên trong phòng liền có tiếng đáp lại: “Vào đi.”

Del nhìn về phía Frederick cười nói: “Tiên sinh, mời!” nói xong đẩy nhẹ cánh cửa ra.

Frederick không lập tức bước vào mà là mấy người áo đen tiến vào trước, trong căn phòng liền xuất hiện gần hai mươi người, nhưng có lẽ chuyện này cũng không làm cho người bên trong phòng cảm thấy khó chịu.

Kei đi theo sau Frederick bước vào, căn phòng cũng không được coi là lớn, vừa đủ diện tích cho đám người kia ‘chen chúc’ nhau đứng.