Chương 10

Quả nhiên, chưa đến nửa phút sau, tiếng bước chân dần dần tiến đến. Khi người đó đến trước mặt cậu, Địch Thâm đột nhiên bật đèn cầu thang, đèn lóe lên một cái rồi tắt ngủm. Người kia theo bản năng đưa cánh tay lên, sau khi nhìn rõ là Địch Thâm, công tử bột im lặng dừng bước, giữ khoảng cách an toàn với cậu.

Ồ, thông minh lên rồi, còn biết né tránh cậu nữa.

Đèn cầu thang bị hỏng, Địch Thâm không nhìn rõ mặt anh, không biết có phải là ảo giác hay không, mà cậu có cảm giác động tác phản xạ vừa rồi của Bùi Chinh giống như đang chuẩn bị tấn công.

Địch Thâm thường xuyên đánh nhau, nên khá nhạy bén về khía cạnh này. Sau khi quan sát Bùi Chinh một lúc, nhìn vóc dáng gầy gò của đối phương, cậu lại gạt đi ý nghĩ kỳ quặc này.

Với thân hình như Bùi Chinh, nếu thực sự biết tấn công người khác, cũng chỉ là làm bộ làm tịch thôi. Bùi Chinh rất giỏi giả vờ, nhất là giả vờ lạnh lùng bình tĩnh.

"Mày đứng xa tao như vậy, là đang sợ sao?" Địch Thâm cong môi, cười rất phóng túng.

Bùi Chinh im lặng không trả lời.

Địch Thâm cau mày, cậu ghét nhất cái bộ dạng giả tạo thanh cao của tên công tử bột này, như thể nói chuyện với cậu là đang hạ thấp giá trị của bản thân vậy.

Sự không vui của cậu hiện rõ trên mặt, sau vài giây im lặng, Địch Thâm cũng không muốn tiếp tục trò chuyện với anh nữa. Việc chờ ở đây để dọa Bùi Chinh chỉ là hành động bồng bột nhất thời mà thôi, với thái độ của đối phương, Địch Thâm không có thói quen *mặt nóng dán mông lạnh.

*Mặt nóng dán mông lạnh: là một câu tục ngữ có xuất phát từ Trung Quốc ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững.

Tối nay cậu không muốn gây chuyện với người khác, nhìn Bùi Chinh thêm hai lần, cậu chống tay lên lan can cầu thang, mượn lực quán tính trượt xuống dưới.

Lúc này Bùi Chinh mới hơi ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng của Địch Thâm, trong mắt ẩn chứa một tia cảm xúc khó hiểu.

Tâm trạng tốt của Địch Thâm bị khuôn mặt lạnh tanh của Bùi Chinh phá hỏng, trong lòng cậu bực bội, có hơi hối hận vì khi nãy không kiếm chuyện với Bùi Chinh, thay vào đó lại dứt khoát rời đi.

Cậu vừa đi vừa huýt sáo, nghịch những bụi cây xanh ven đường đến cổng trường. Chiếc ô tô màu đen đỗ cách đó không xa, khi Địch Thâm đến gần, đèn pha của xe bật sáng, khiến cậu phải nheo mắt lại, giơ cánh tay lên che ánh sáng, rồi mới bước nhanh đến mở cửa xe.

Cậu ngồi vào bên trong, điều hòa trong xe mát lạnh vừa phải, Địch Thâm thoải mái ngả người ra ghế sau, lau mồ lớp hôi mỏng trên trán: "Chú Trịnh, lần sau cháu đến đừng bật đèn pha nữa nhé, chói mắt lắm, cháu tự tìm xe được."

Lão Trịnh liếc nhìn gương chiếu hậu, lên tiếng: "Thâm Thâm hôm nay không mang cặp à?"

Địch Thâm hai tay trống không lên xe, giờ mới hơn 8 giờ tối, về nhà chỉ mất nửa tiếng, không mang cặp sách về, phu nhân lại lải nhải cho coi.

Bình thường Địch Thâm mang cặp sách chỉ để cho có lệ, thế hôm nay nộp bài thi xong cũng không để ý đến chuyện này, giờ lười quay lại lấy, vẫy tay nói: "Không sao đâu, cháu lên thư phòng kiếm tạm một quyển."

Vừa hay quyển sách lần trước nói tặng Tiểu Hoa cũng chưa lấy.

Về nhà, Địch Thâm không muốn nghe mẹ Địch cằn nhằn, nhanh chóng chạy vào phòng sách, tùy tiện lấy một cuốn rồi dựa vào ghế ngủ.

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Địch Thâm nhanh chóng mở mắt, khẽ chỉnh lại tư thế ngay ngắn, gõ gõ cuốn sách cho tỉnh ngủ.

Mẹ Địch mặc áo ngủ rộng rãi, tóc xõa trên vai, không biết dùng cái gì, mà trên người lan tỏa ra xung quanh một mùi hương rất thơm, bà bưng sữa và trái cây đi vào, thấy Địch Thâm như vậy, không nhịn được cười.

Đặt nhẹ ly và đĩa lên bàn, mẹ Địch cất giọng nhẹ nhàng: "Dạo này học tập có vất vả không?"

Địch Thâm đã tỉnh táo, đột nhiên nghe câu hỏi này, đầu óc lại hơi quay cuồng, câu này cậu nên trả lời như thế nào đây?

Từ bao giờ mà cậu vất vả vì học tập vậy?

Địch Thâm ho nhẹ một tiếng, lựa chọn dùng câu trả lời thông thường nhất để đáp lại cho có lệ: "Cũng ổn ạ!"

Mẹ Địch lại nói: "Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, dạo này phải chú tâm hơn.”

Chú tâm hơn? Chú tâm cái gì chứ?

Địch Thâm đưa tay sờ vào đĩa trái cây, tùy ý tóm lấy cái gì đó bỏ vào miệng, nước trái cây ứa ra, rất ngọt!

Cậu ậm ừ đáp lời: "Được rồi ạ, mẹ đi ngủ đi, đừng làm phiền con.”

Mẹ Địch nghe lời đi ra ngoài, Địch Thâm thở phào nhẹ nhõm. Mẹ cậu luôn đóng vai "Người vợ hiền, người mẹ đảm", nên đến giờ vẫn không biết rằng thành tích của cậu ở trường thuộc loại bét bảng. Ba cậu còn ngày ngày an ủi vợ mình, rằng con trai học ở lớp chọn, đừng lo lắng gì hết.

Nhưng vấn đề là, cái suất học ở lớp chọn này, là do ba cậu mua được.

Địch Thâm day day trán, những chuyện bình thường thì còn lấp liếʍ được, nhưng chuyện thi đại thì không thể nào dễ dàng giấu diếm được. Sớm muộn gì mẹ cậu cũng phải đối mặt với thành tích tệ hại của con mình, liệu cậu có nên cảnh báo sớm cho bà một tiếng, để có gì xảy ra thì cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý không nhỉ.

Nửa đêm, vì phòng sách không có giường, nên Địch Thâm dựa vào ghế để ngủ, thật sự là không thoải mái chút nào. Liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cậu cũng đã giả vờ học hai tiếng hơn, chắc là đủ rồi.

Cậu tắm rửa rồi nằm lên giường, mí mắt đã không thể mở nào mở nổi. Chưa kịp chơi hai ván "Rắn săn mồi" cho dễ vào giấc, thì cậu đã chìm vào giấc ngủ mất rồi.



Bên tai ồn ào náo nhiệt, Địch Thâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở trong nhà thi đấu bóng rổ của trường. Lúc cậu còn đang ngẩn ngơ, thì đã có người thúc giục: "Anh Địch, đừng ngây người ra nữa, mau chuyền bóng đi!"

Địch Thâm theo bản năng ném bóng về phía người vừa nói. Người đó nhận bóng, bật cao tại chỗ rồi ném bóng đi, bóng vững vàng rơi vào rổ, trọng tài ngoài sân ra hiệu cho đội của họ ghi được ba điểm.

Trận đấu tiếp tục, bóng lại đến tay Địch Thâm. Khi cậu vừa định chuyền bóng đi, thì liếc mắt nhìn thấy một người đang lao về phía mình. Địch Thâm nheo mắt, ôm bóng né sang một bên, vừa vặn tránh được người lao tới, khiến người đó ngã sõng soài trên mặt đất.

Tiếng còi của trọng tài vang lên, Địch Thâm giơ hai tay lên, nhướng mày nói với người bên cạnh: "Cái trận đấu tẻ nhạt thế này mà mày cũng chơi trò bẩn? Có biết xấu hổ không vậy?"

Tâm trí cậu có chút mơ hồ, không hiểu tại sao mình lại ở trên sân bóng, nhưng cảnh tượng này lại quen thuộc đến lạ, như thể bản thân đã từng trải qua rồi vậy.

(Editor; Nếu các bạn yêu thích thì hãy đề cử cho truyện nhen ^^)