Chương 12

Bỗng nhiên, tiếng chuông ồn ào vang lên, Địch Thâm giật nảy mình, tiếng chuông báo thức gọi cậu dậy. Cậu sờ soạng trên đầu giường, mò mẫm mãi mà vẫn không tắt được tiếng chuông chói tai. Thấy hơi bực bội, cậu liền trực tiếp cầm lấy đồng hồ báo thức ném về phía bức tường đối diện.

“Bùm" một tiếng, tiếng chuông báo thức đột nhiên im bặt, Địch Thâm gãi gãi đầu, mơ mơ màng màng mở mắt.

Rèm cửa che khuất phần lớn ánh sáng, thế nhưng vẫn có một số ít tia nắng lọt qua khe hở ngày hôm qua không được đóng kín, mà hôm nay lại là một ngày trời quang mây tạnh.

Tiếng gõ cửa vang lên, mẹ Địch ở bên ngoài gọi cậu rời giường, Địch Thâm chống tay lên gối đầu ngồi dậy, đáp lại lời mẹ ở ngoài cửa.

Cậu vừa mặc quần áo vừa nhớ lại giấc mơ đêm qua, ngày thường cậu rất ít mơ, thỉnh thoảng mới mơ một giấc, khi tỉnh dậy cũng quên gần hết.

Thế nhưng giấc mơ đêm qua, cậu vẫn nhớ rất rõ.

Lúc này đầu óc của Địch Thâm vẫn còn vô cùng mù mịt, nghĩ hoài không ra, mãi đến khi cậu ngồi vào bàn ăn, mới nhận ra rằng những gì đã xảy ra trong mơ, bản thân đều trải qua hết rồi.

Nhưng mà nói một cách nghiêm túc, cậu cũng chưa từng trải qua.

Vào buổi sáng ngày hôm qua, tiết cuối cùng là tiết thể dục, 11A7 và 11A3 có hẹn nhau đấu bóng rổ, Địch Thâm cậu tất nhiên là chủ lực trên sân bóng của A7, thi đấu một hồi cũng không vui vẻ gì lắm, bên A3 có quá nhiều người không biết xấu hổ, không thua nổi liền ngấm ngầm giở trò bẩn thỉu, cuối cùng trận đấu kết thúc trong không vui.

Sau đó cậu đi đến phòng tắm của sân thi đấu để tắm rửa, khi Địch Thâm ở bên trong thì xác thực là không có xảy ra chuyện này, thế nhưng lúc ra về đúng là có đi ngang qua mấy nam sinh vóc dáng to lớn.

Chẳng lẽ những gì xảy ra trong mơ xảy ra sau khi cậu rời đi? Nếu lúc đó mình ở trong phòng tắm lâu hơn một chút, có phải là cậu sẽ nhìn thấy cảnh trong mơ không?

Địch Thâm ôm ấp nghi ngờ trong lòng, đến lớp học liền túm lấy gáy Đào Ký hỏi: "Hôm qua tiết cuối cùng của A10 là tiết gì?”

Đào Ký bị Địch Thâm túm đau đến nhăn mặt, hai tay đưa ra sau gáy nắm lấy cổ tay Địch Thâm kéo ra, cũng không dám dùng sức quá mạnh, sợ Địch Thâm đau mà ra tay mạnh hơn: "Anh ơi, buông tay ra, đau quá!"

Địch Thâm hơi ghét bỏ buông tay ra, đợi cậu ta nói.

Đào Ký đã thoát khỏi móng vuốt ma quỷ, sau khi hít thở vài hơi mới giảm bớt được cơn đau: "Là tiết thể dục nha, trận bóng rổ của chúng ta có kéo một học sinh A10 đến làm dự bị, do mấy thằng chó A3 không biết giới hạn, nên dự bị còn chưa kịp lên sân nữa, anh không nhớ cũng là chuyện bình thường."

Địch Thâm nheo mắt suy nghĩ một chút, hình như đúng là có chuyện này.

Nếu lớp của họ cũng là tiết thể dục, vậy là trùng khớp với logic của cảnh trong mơ, hơn nữa cậu cũng không nhìn thấy công tử bột trong nhà thi đấu.

Nếu như chuyện đó là thật, thì chẳng phải mấy thằng con trai kia trong bóng tối đang thị uy dẫm đạp lên danh dự của Địch Thâm à, không phải là nói cậu là con hổ giấy hay sao, cậu muốn chống mắt lên coi, thằng nào muốn thử xem nắm đấm của cậu là thật hay giả!

Nhưng cậu lại không biết những thằng con trai đó là ai, hôm qua lướt qua nhau, cậu không chú ý lắm, mà nhà tắm của nhà thi đấu không có camera giám sát, cậu hoàn toàn không biết giấc mơ đó là thật hay giả, ngoài những thằng con trai đó, người duy nhất có thể biết chuyện này có xảy ra hay không, cũng chỉ có tên công tử bột kia.

Tối hôm qua, cậu gặp công tử bột trên cầu thang, lưng anh vẫn thẳng tắp, cũng không nhìn ra dấu hiệu gì của việc bị đánh đập.

Nhưng tên công tử bột đó ngày nào cũng giả vờ giả vịt, trong mơ bị đánh thảm như vậy, còn không phải vẫn đứng thẳng hay sao, cứ như cúi xuống là chết vậy.

Địch Thâm thầm chửi thề trong lòng, nghe thấy tiếng xì xào của các bạn học xung quanh, cậu hoàn hồn, lại chọc vào Đào Ký: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Đào Ký mặt đầy vẻ ngơ ngác, có chút không chắc chắn, nói: "Anh ơi, anh không ngủ mà cũng không nghe người ta nói gì sao?"

Địch Thâm hơi xấu hổ, bình thường chuông báo vào lớp là cậu ngủ, còn không phải do hôm nay trong lòng có một bộ phim trinh thám chưa có kết quả sao: "Mày nói nhiều như vậy làm gì chứ? Mọi người vừa nói cái gì?"

Biểu cảm của mọi người xung quanh rất đặc sắc, khiến Địch Thâm có chút tò mò.

Đào Ký cười, nhưng sắc mặt không tốt hơn là bao, không giống như đang vui vẻ, cậu ta nói: "Kỳ thi thử toán tối qua, Bùi Chinh A10 nộp bài sớm năm mươi phút, đạt điểm tuyệt đối."

"Đ** M*?"

Địch Thâm kinh ngạc, cậu biết tên công tử bột đó nộp bài sớm, nhưng đạt điểm tuyệt đối thì hơi quá đáng rồi!

Đúng lúc này, đại diện môn toán phát bài thi xuống, Địch Thâm nhìn điểm "18" to đùng trên bài thi của mình, chìm vào suy tư.

Cùng nộp bài một thời điểm, có cần cách biệt lớn như vậy không?

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Địch Thâm thôi, cậu vốn không có học bài, được 18 điểm là may mắn lắm rồi, bài này không có giá trị tham khảo gì cả.

Hơn nữa, cậu tự so sánh mình với học sinh xuất sắc để làm gì chứ!

Địch Thâm cầm bút vẽ nguệch ngoạc trên bài thi, tiếng ồn xung quanh vang lên, có người vui mừng vỗ bàn, có người gãi đầu thở dài.

Đào Ký ngồi chéo phía trước cũng không ngoại lệ, cầm bài thi mà liên tục thở dài.

Chú của cậu ta là giáo viên cấp hai, rất quan tâm đến thành tích của Đào Ký, một lòng muốn bồi dưỡng Đào Ký đậu đại học top đầu, nếu cậu ta thi không tốt, coi chừng về sẽ bị đánh cho một trận.

Vì quan tâm đến em họ, Địch Thâm bèn hỏi một câu: "Mày thi được bao nhiêu điểm?"

Đào Ký thở dài: "Sai hai câu trắc nghiệm, chỉ được 140 thôi."

Địch Thâm:“……”

Địch Thâm muốn đập cái bàn học lên đầu Đào Ký, cái đồ ngu ngốc, đã được 140 điểm rồi mà còn dám than vãn.

Đào Ký tiếp tục nói: "Hóa ra cách biệt giữa em và học sinh xuất sắc lớn đến như vậy, người ta thi được 150 điểm là vì điểm tối đa chỉ có 150, còn em thi được 140 điểm là vì năng lực của em chỉ có thể thi được 140 điểm, em buồn quá, đau khổ quá đi thôi."

Địch Thâm bịt tai úp mặt xuống bàn, trong lòng chửi thề, tự dặn lòng mình, đây là em họ, là cháu ruột của mẹ mình, không thể đánh.