Chương 15

Ra khỏi văn phòng lão Dương, Địch Thâm và Bùi Chinh cùng nhau đi về khu dạy học. Địch Thâm càng nghĩ càng thấy không ổn, luôn cảm thấy sự việc phát triển theo chiều hướng không đúng lắm.

Bùi Chinh bị đánh, thì có liên quan gì đến mình đâu, không hiểu bằng cách nào mà cậu lại bị lôi kéo vào chuyện này. Khi nãy, các bạn học xôn xao bàn tán, thì việc cậu là hung thủ đã được mặc định như ván đã đóng thuyền rồi. Vậy mà bây giờ, cậu vừa phải mang cái tội danh này, vừa phải làm vệ sĩ cho Bùi Chinh nữa sao, thật là ức chế mà!

Địch Thâm liếc mắt nhìn Bùi Chinh bên cạnh, vai gầy guộc, biểu cảm lạnh lùng, với bộ dạng ai cũng coi thường này của anh, ai nhìn vào mà không muốn đánh chứ?

Hai người đi đến cuối hành lang, Bùi Chinh vừa định xuống cầu thang, Địch Thâm đột nhiên duỗi chân, đạp vào bức tường bên cạnh Bùi Chinh, chặn đường đi của anh.

Địch Thâm khoanh tay trước ngực, nhìn Bùi Chinh: “Mày không phải rất giỏi tố cáo sao? Tại sao lần này lại giấu giếm, sợ bị trả thù hả?"

Bùi Chinh nhìn về phía cậu, bộ dạng lịch sự nhã nhặn, không có một chút tính công kích nào: "Tìm không thấy.”

"Cái gì cơ?” Khó khăn lắm anh mới trả lời, vậy mà cậu lại nghe không hiểu.

Bùi Chinh lần nữa nhìn cậu, nói lại: "Giám thị Dương không tìm thấy bọn họ.”

Địch Thâm cong môi, nở một nụ cười không tươi tắn lắm: “Mày không biết bọn họ là ai ư? Thật sự là không biết hay là giả vờ không biết?”

Cậu nhìn ra, tên nhóc Bùi Chinh này quả thật rất biết giả vờ, miệng không có nổi một câu thật lòng, bị đánh thành như vậy rồi mà còn có thể không biết đám người đánh mình là ai? Trường học chỉ to bằng lòng bàn tay, anh lại không mù mặt, vậy mà không tìm được người sao?

Bùi Chinh không nói gì, dường như là không thèm trả lời câu hỏi này của cậu.

Địch Thâm nghiến răng kèn kẹt, cậu lại muốn đánh anh nữa rồi.

Làm sao có thể có người như Bùi Chinh tồn tại trên cõi đời này chứ, rõ ràng là yếu muốn chết, lại cứ thích đi khắp nơi kiếm chuyện với người khác, là cảm thấy bị đánh một lần không đủ đau sao?

Địch Thâm thu chân lại, đi xuống lầu, Bùi Chinh đi theo sau cậu, không nói một lời.

Xuống đến khu dạy học, Địch Thâm quay đầu nhìn Bùi Chinh: "Có phải ngày hôm qua mày bị đánh ở nhà thi đấu không?"

Trong mắt Bùi Chinh thoáng qua vẻ bối rối, Địch Thâm nhìn một cái là biết, cậu đã nói đúng.

"Phòng tắm nhà thi đấu, bốn năm người?" Cậu tiếp tục hỏi.

Ánh mắt của Bùi Chinh ngay lập tức dán chặt trên người Địch Thâm, ngay cả tư thế cũng mang theo sự đề phòng.

Địch Thâm lúc này mới xác định được giấc mơ của mình thật sự đã xảy ra vào ngày hôm qua, không biết vì sao cậu lại mơ thấy bộ dạng thảm hại của Bùi Chinh, có lẽ là do dạo này không thể trả đũa được anh, nên đặc biệt đi vào trong mơ để phát sóng trực tiếp cho cậu cảnh đó.

Cậu nhìn thấy tên công tử bột lộ ra bộ dạng không mấy thân thiện với mình, tay cậu đút vào túi, người thì dựa vào lan can, cười cà lơ phất phơ: "Mày nhìn tao như vậy làm cái gì? Cũng không phải tao sai khiến bọn nó đi đánh mày.”

Bùi Chinh mang theo ánh mắt dò xét nhìn về phía Địch Thâm, cậu không biết tên công tử bột này đang nghĩ cái gì trong đầu, là đang thắc mắc làm cách nào cậu biết chuyện này, hay vẫn cho rằng đám người đó là do mình tìm tới?

Địch Thâm giải đáp được nghi hoặc trong lòng, xoay người rời đi, lúc này cậu cũng không muốn nói bất kỳ thứ gì với Bùi Chinh, giải thích rằng bản thân không cần gióng trống khua chiêng tìm người khác dạy cho anh một bài học sao? Hài hước, cậu có cái rắm mới muốn cùng tên yếu đuối này giải thích á!

Có bản lĩnh thì đi tố cáo cậu đi!

Hèn nhát vô cùng, vậy mà ngày làm cũng làm bộ làm tịch, tới khi bị đánh thì không có gan tố cáo với lão Dương.

Khi Địch Thâm quay lại A7, thì đang trong giờ học tiếng Anh, bài nghe đang phát đến một nửa, Địch Thâm gõ cửa, Triệu Dĩnh đang đứng trên bục giảng thấy Địch Thâm lúc này mới quay lại, cô cau mày, sau đó khoát tay ra hiệu cho cậu nhanh chóng về chỗ ngồi.

Địch Thâm đi ba bước gộp thành hai bước đến hàng cuối cùng, ngồi xuống chỗ của mình, ánh mắt từ mọi phía tụ họp lại đây, dường như đều đang xác định xem Địch Thâm có phải chuẩn bị bản kiểm điểm cho tiết thể dục giữa giờ sáng mai nữa hay không, hoặc là nhận hình phạt nghiêm trọng hơn.

Sau đó họ thấy được, Địch Thâm nhìn xung quanh, lật bài thi tiếng Anh ở trên mặt bàn ra, giả vờ nghe bài.

Mọi người liền nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn xác định xem mặt trời hôm nay có mọc lên từ hướng Đông hay không, mà Địch Thâm bỗng dưng nổi lên ý định học tập nghiêm túc?

Không có náo nhiệt để xem, mọi người lại cúi đầu làm bài nghe tiếng Anh, đến khi tiếng chuông tan học vang lên, khuôn mặt người trên bài thi của Địch Thâm đã vẽ gần xong, cậu phủi vụn tẩy trên bài thi, nheo mắt nhìn một lúc, rồi nhét nó vào ngăn kéo.

Đào Ký mang theo ánh mắt dò xét, đến khi nhìn rõ người mà Địch Thâm vẽ xong mí mắt giật giật hai lần, nếu cậu ta không nhìn nhầm thì trên bài thi là khuôn mặt của Bùi Chinh.

Đào Ký tất nhiên sẽ không nghĩ rằng giữa Địch Thâm và anh có tình bạn sâu nặng, bởi vì trên bức tranh đó, trên mặt Bùi Chinh có rất nhiều chỗ bầm tím và sưng tấy.

“Anh, bây giờ anh đánh người đều phải vẽ thiết kế trước sao?” Đào Ký vội vàng hỏi.

Địch Thâm vừa chuẩn bị nằm xuống ngủ, nghe thấy câu hỏi của Đào Ký, nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Mày học đến ngu người rồi à?”

Đào Ký lúc đầu có chút cứng họng, cậu ta không hiểu rõ ý của Địch Thâm là gì, thấy cậu cúi đầu ngủ, không có phản ứng dư thừa nào khác, cậu ta mới mơ màng quay đầu lại.

Vài phút sau, trong đầu Đào Ký lóe lên một ý nghĩ, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Địch Thâm đang ngủ say sau lưng, trong mắt nhiều thêm vài phần đồng cảm.

Anh họ ngang ngược ở trường đã lâu, giờ đây sa cơ thất thế đến độ không thể ra tay dạy dỗ, phải dựa vào vẽ tranh để hả giận sao, còn đâu là bá chủ khiến người ta khϊếp sợ của Nhất Trung nữa?

Trong lúc cảm thán, hình tượng Bùi Chinh trong lòng Đào Ký cũng có chút thay đổi, ngoài hào quang học sinh xuất sắc áp đảo về thành tích, còn được mạ thêm một lớp giáp bằng vàng nữa.

Có cơ hội, không chừng có thể học hỏi kinh nghiệm từ Bùi Chinh, người có thể được Địch Thâm nghiến răng nghiến lợi tha cho, ít nhiều cũng có chút may mắn.