Chương 16

Một ngày trôi qua, tiếng loa phát thanh của trường vẫn bình yên vô sự, cái tội danh mà Địch Thâm mang trên người cuối cùng cũng được mọi người gỡ xuống.

Buổi chiều, sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, Đào Ký kéo tay áo Địch Thâm đi về phía nhà ăn: “Anh ơi, anh nhanh lên, em đói chết rồi, hôm nay em nhất định phải ăn cho thật no!”

Cậu ta cứ làm như thể bị đói tám trăm năm được mới được thả ra, không nhịn được muốn quỳ xuống cầu xin Địch Thâm chạy nhanh.

Trùng hợp là Địch Thâm cũng đói, mà khi cậu đói thì không muốn đi bộ, càng đừng nói đến việc sẽ chạy nhanh.

Địch Thâm bực bội gỡ bàn tay Đào Ký đang nắm chặt ở trên người mình ra, đá vào cẳng chân của cậu ta: "Đói bụng thì tự đi mà chạy, đừng kéo tao theo, đi bộ đã mệt muốn chết rồi đây này.”

Mắt Đào Ký sáng lên, dường như mới nghĩ đến còn có lựa chọn này, cầm thẻ cơm chạy đi, trong gió truyền đến giọng nói của cậu ta: “Được rồi, em đi trước, anh ăn cái gì, ba chén cơm có đủ hay không.”

Ăn cái đ** b*** hay gì mà ba chén cơm!

Địch Thâm không trả lời cậu ta, Đào Ký đã gộp ba bước thành hai bước chạy đi xa, đôi chân dài của cậu ta mà không dùng để đi cướp cơm thì quả thật là quá lãng phí.

Địch Thâm đi chậm lại, thoát khỏi đám đông hỗn loạn, cậu hít thêm hai hơi không khí trong lành, lúc này Vương Húc lớp bên cạnh được hai người dìu dắt đi theo, khi nhìn thấy Địch Thâm cả ba đều ngượng ngùng.

Địch Thâm nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn, bị bộ dạng xấu xí của cậu ta làm cho khó chịu, mặt mày thâm tím, hốc mắt trái bầm đen, đi đứng khập khiễng, kết hợp với mái tóc cạo không có kiểu dáng gì, thực sự là rất ngứa mắt.

Ánh mắt của họ va vào nhau, Vương Húc rụt cổ chào Địch Thâm: "Anh Địch, đang đi ăn à?”

Địch Thâm nhìn cậu ta hai lần, nghi ngờ đầu óc của cậu ta bị đánh ngu, ở đây chỉ còn cách nhà ăn năm mươi mét nữa, cậu không đi ăn thì chẳng lẽ đi rửa bát sao?

Hai người dìu Vương Húc cũng ngu ngơ chào hỏi cậu một cách lộn xộn, Địch Thâm nheo mắt, cảm thấy có chút không ổn.

Thằng nhóc Vương Húc trước đây mỗi lần gặp cậu đều như gặp vàng, đôi mắt sáng rỡ xông đến, sao lần này lại e dè không dám đến gần?

Còn hai thằng nhóc bên cạnh cậu ta nữa, hôm nay cậu đáng sợ như vậy à?

Địch Thâm dừng bước, cố ý đợi họ đi đến, ba người kia cũng giảm tốc độ, chần chừ không dám đến gần.

Khóe miệng Địch Thâm cong lên, cậu cười một cách đáng sợ: “Như thế nào, đã làm ra chuyện gì có lỗi với ông đây sao?"

Ba người đó nhìn nhau, cười gượng gạo bước tới, còn cách Địch Thâm chừng hai bước thì dừng lại: "Hai ngày trước, không phải do em chủ động nói."

Địch Thâm: ?

Vương Húc nhìn thấy biểu cảm của Địch Thâm, lúc đầu cũng không biết có nên tiếp tục nói hay không, đứng im không nhúc nhích.

Địch Thâm mất kiên nhẫn, cậu vừa nhấc chân, tên con trai cắt tóc húi cua bên cạnh Vương Húc liền nói: "Mới hai ngày trước khi đưa anh Vương về, vừa vặn gặp phải lão Dương, chúng em không giấu được, vậy nên lão Dương đã biết chuyện anh Vương đánh nhau ở bên ngoài trường.

"Tiếp tục." Địch Thâm nghe mãi cũng không hiểu cậu ta đang muốn nói cái gì, chuyện đó thì có liên quan gì đến cậu?

"Lão Dương không tin anh Vương tự mình đánh nhau mà vẫn về nhà được, sau đó có kẻ miệng lẻo mép, đã đứng ra tố cáo anh Địch." Tên con trai cắt tóc húi cua dòm chừng sắc mặt của Địch Thâm, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.

Địch Thâm cũng phục luôn rồi, cậu thật là xui mà đến nỗi uống nước cũng mắc kẽ răng, đánh nhau xong ngoan ngoãn trở về đi học, cậu còn tưởng rằng đã lén lút qua được, ai ngờ đồng đội heo đi theo sau đã hại cậu.

Địch Thâm không muốn nói chuyện, cậu sợ nói thêm một câu sẽ muốn ra tay đánh cái đầu chó của bọn họ.

Cậu quay đầu bỏ đi, ba người Vương Húc ở lại nhìn nhau: "Anh Địch bị sao thế?”

Tên đầu đinh gãi đầu: "Chắc là bực bội?"

Địch Thâm cảm thấy mình đi chậm sẽ bị họ tức chết, biết chuyện này chi bằng không biết còn hơn, kiểm điểm viết cũng đã viết rồi, đọc cũng đã đọc rồi, tưởng là do tên công tử bột tố cáo, ai ngờ là người mình dẫn đi đã bán đứng mình.

Cậu đúng là làm việc thừa thãi mà, dẫn theo đám người này chỉ để đi xem náo nhiệt mà thôi.

Khoảnh khắc vén rèm cửa nhà ăn, bước chân của Địch Thâm dừng lại một chút, cậu bỗng nhiên nhớ đến ngày hôm đó vừa nghe lão Dương lại lên loa phát thanh toàn trường yêu cầu cậu viết kiểm điểm, cậu tưởng là tên công tử bột kia tố cáo, vậy nên đã đến A10 lôi công tử bột ra khỏi lớp, suýt chút nữa đánh còn anh, coi chừng lúc đó công tử bột sợ muốn chết, đến bây giờ có khi vẫn không hiểu được nguyên nhân!

Thật là tai bay vạ gió mà.

Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Địch Thâm cũng tiêu tan đi không ít, chắc có lẽ là cảm giác kéo người ta xuống làm đệm lót cho mình. Dù sao bản thân cũng không phải là người xui xẻo nhất, cho dù chuỗi thức ăn có liên kết chặt chẽ, thì Bùi Chinh vẫn kẻ xui xẻo xếp cuối cùng.

Nhà ăn chật kín người, Địch Thâm cau mày, đối với cảnh tượng như vậy, cậu tự sờ soạng bụng mình, đột nhiên cảm thấy cũng không đói lắm.

Cậu đang chuẩn bị đi ra cửa hàng tiện lợi mua tạm gì đó ăn, thì nghe thấy một giọng nói vang dội gọi tên mình, là giọng của Đào Ký.

Chỗ Đào Ký đứng cách cậu khoảng 20m, trong tay cầm hai khay cơm đầy ắp như núi, vẻ mặt vui mừng hớn hở như chú heo con trong chuồng sắp được cho ăn.

Xì, Địch Thâm gạt bỏ suy nghĩ này, hiện tại đáng lẽ Đào Ký phải là người cho anh ta ăn mới đúng.

Địch Thâm bước nhanh tới, lấy khay thức ăn từ tay Đào Ký, tìm một chỗ gần đó rồi ngồi xuống.

Cơm trong khay cao gần nửa thước (1 thước bằng 33cm), hầu như không thấy bóng dáng của đồ ăn, Địch Thâm dùng đũa bới một hồi, không biết nên nói gì, ngẩng đầu nhìn Đào Ký: "Mày vậy mà thật sự chỉ mua cho tao ba chén cơm?"

Đào Ký ngẩn người ra một lúc, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, bới bới cơm trong khay của mình: "Em quên mất!"

Địch Thâm:“...”

Trong tâm Địch Thâm rất mệt mỏi, hôm nay cậu gặp quá nhiều cú sốc rồi.

"Lúc đi ra ngoài sao mày lại bỏ não ở trong lớp hả? Là sợ khi cướp cơm chạy đi quá nhanh, nước văng ra sẽ làm ướt giày sao?"