Chương 17

Địch Thâm đứng dậy, tiến về phía đám người đang xếp hàng dài như con rồng. Hàng người di chuyển chậm chạp, cậu đứng cuối cùng, khiến những người xung quanh liên tục nhìn sang. Địch Thâm phớt lờ ánh mắt của mọi người, mặt mày cau có, cả người toát lên vẻ "người sống cấm lại gần".

Có lẽ cảm nhận được đới áp thấp từ Địch Thâm, các bạn học sinh đối với hàng người này *kính nhi viễn chi. Địch Thâm đang lười biếng chờ đợi, thì đột nhiên bị thứ gì đó va vào từ phía sau.

*Kính nhi viễn chi: là thành ngữ Hán Việt, được sử dụng trong trường hợp bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.

Cú va chạm khiến Địch Thâm loạng choạng bước tới nửa bước, cậu bực bội quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt to lớn của Bùi Chinh ở cự ly rất gần.

Trên trán Bùi Chinh xuất hiện một mảng hồng nhạt, do làn da trắng sáng của anh nên nó càng trở nên nổi bật, có lẽ là do vừa rồi va vào lưng cậu.

Anh đưa tay sờ trán, Địch Thâm khẽ cười khẩy, quả nhiên tên công tử bột này làm bằng thủy tinh mà.

Nghe tiếng cười của cậu, Bùi Chinh ngẩng đầu lên, có lẽ không thích nghi được với khoảng cách gần như vậy, anh lùi lại một bước. Địch Thâm vốn chẳng nghĩ gì, nhưng sau khi thấy anh lùi lại một bước, cứ cảm thấy giống như đang muốn tránh xa cậu.

Chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, Địch Thâm đã bị tên công tử bột này chọc tức không biết bao nhiêu lần. Cậu đã rút ra kinh nghiệm, quay người đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Chưa đầy hai phút sau, cậu lại bị va vào lưng một lần nữa

Địch Thâm quay người lại, nhướng mày hỏi: “Mày cố ý à?"

Bùi Chinh mặt lạnh lắc đầu: "Không phải."

Vài nam sinh xung quanh vẻ mặt hóng hớt khích bác: "Anh Địch, thằng nhóc này chính là cố ý đó, bọn em giúp anh dạy dỗ nó!"

Bọn nói xong còn nóng lòng giơ nắm đấm lên.

Địch Thâm liếc nhìn bọn họ: "Không có chuyện làm thì đi mua cơm cho ông đây, đứng đó xem náo nhiệt của thằng cha mày à.”

Mấy người đó không chia rẽ thành công, vô cùng ngượng ngùng lùi lại mấy bước.

Địch Thâm liếc nhìn Bùi Chinh từ đầu đến chân. Đôi giày thể thao trắng của anh dính một dấu chân dơ, ống quần cũng lấm lem bụi bẩn. Nhìn đám đông chen chúc xung quanh, Địch Thâm đoán rằng tên công tử bột này lại bị đám người kia bắt nạt.

Nơi đông người hỗn tạp thế này, muốn hắt chân hay đá vài cái đúng thật là rất dễ dàng.

Lời nói "Cút đi" đã lên đến môi, nhưng khi nghĩ đến việc hai ngày trước mình đã hiểu lầm Bùi Chinh, trước mặt tất cả bạn học đã làm anh mất thể diện, Địch Thâm lại cảm thấy có chút không có tình người.

Oan có đầu, nợ có chủ, Địch Thâm là người có sai thì sửa. Hôm nay, tranh thủ đối tốt với anh một chút, coi như là bồi thường những việc mình đã làm.

Địch Thâm giơ tay lên nắm cổ áo của anh, xách Bùi Chinh lên giống như xách một chú gà con, mọi người xung quanh im lặng trong giây lát, ai cũng đoán rằng Địch Thâm sẽ dùng một tay khác đấm anh, thế nhưng chỉ thấy được cậu xoay một vòng, thả Bùi Chinh ở trước mặt mình.

Sau đó cậu buông tay ra, còn vuốt phẳng mấy chỗ nhăn ở cổ áo đối phương, xong rồi thì đút tay vào túi quần, không làm gì thêm.

Đừng nói tới tâm trạng của những người xung quanh, đến cả người trong cuộc Bùi Chinh đều cảm thấy hơi kinh ngạc.

Địch Thâm không hài lòng với phản ứng này của Bùi Chinh, cậu cau mày, bực bội lùi lại một bước: "Đứng cho vững, đừng để bộ xương đó nhào vào lòng tao, tiêu chuẩn của tao chưa có thấp đến mức đó."

Còn không phải chỉ là ghét bỏ người khác thôi sao, Bùi Chinh làm được, tất nhiên là Địch Thâm cũng làm được, xem ai ghê gớm hơn ai.

Vô số ánh mắt và tiếng xì xào xung quanh đang dòm ngó cách họ tương tác, Địch Thâm nhận ra sự xấu hổ thoáng qua trong mắt Bùi Chinh, cuối cùng cũng có cảm giác thắng được một ván. Nhìn Bùi Chinh mím môi, im lặng quay người đi, lòng cậu dâng lên một trận sảng khoái.

Đào Ký đang ở gần đó, sau khi vét sạch hai chén cơm trắng lót dạ cũng chạy đến: "Anh ơi, qua hàng bên cạnh đi, bên này hết sườn rồi."

Địch Thâm nhón chân nhìn vào, quả nhiên, mấy hộp đựng thức ăn trong tủ kính đều đã trống rỗng, chỉ còn lại vài đĩa rau xanh nhìn chẳng có gì ngon miệng.

Hai người đổi sang một hàng khác, vừa lúc gặp một đám học sinh A3, Đào Ký rất nhanh bắt chuyện với họ.

"Cái thằng ngốc to xác lớp mày đâu rồi?" Đào Ký nhìn quanh một lượt, hỏi.

"Không biết, hình như trượt chân ngã, gãy chân rồi."

Đào Ký rất vui sướиɠ khi người ta gặp họa cười mỉm: "Thật là bất cẩn nha."

"Đúng vậy, mấy đứa đi cùng nó chắc chắn là khoác vai nhau, nên đều bị thương, hai đứa gãy chân, một đứa gãy tay, còn một đứa nứt xương cằm."

Lần này, Đào Ký thực sự không thể nhịn được cười lớn: "Thú vị thật, lớp mày còn tin gì hay hơn nữa không?"

Mấy cậu con trai lúc này mới nhận ra tâm lý hóng hớt của Đào Ký, tuy nói Lưu Hoành Chí và mấy đứa kia không học hành gì và làm mất mặt A3, nhưng dù sao cũng là người của lớp mình, nên là đối với bên ngoài vẫn phải che chở.

Cuộc trò chuyện không thể tiếp tục, Đào Ký cũng không bận tâm đến việc bị đuổi đi, nở nụ cười rạng rỡ quay lại bên cạnh Địch Thâm.

Địch Thâm nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ, giọng điệu hơi cao: "Mày có thù với A3 à?"

Đào Ký cười một lúc rồi mới lắp bắp nói: "Không thù, em chỉ là ngứa mắt mấy đứa đó, thằng ngốc to xác đó ngày nào cũng tự xưng là đại ca trường Nhất Trung, không biết nó có cái mặt dày tới cỡ nào, đừng tin nó nói là bị gãy chân, chắc chắn là ở xó xỉnh nào đó bị người ta đánh."

Địch Thâm không hứng thú với loại người ngốc nghếch đó, nghe cậu ta nói vài câu cũng không quan tâm lắm, lúc này cậu đói đến mức bụng réo vang, căn bản không có sức lực để suy nghĩ lung tung.