Chương 18

Hàng này dài hơn khi nãy, những người mua được cơm trước chen chúc từ đám đông đi ra, cẩn thận ôm khay thức ăn, người nối tiếp người.

Địch Thâm đang ngẩng đầu, nhìn thấy Bùi Chinh cao gầy từ trong đám đông chen ra, một tay anh cầm khay thức ăn, một tay còn lại đang nhét thẻ cơm vào túi quần, có kẻ cố ý hất khay cơm, anh nhanh tay lẹ mắt né người đó, làm khay thức ăn bị nghiêng, Địch Thâm thuận tiện đưa tay ra đỡ.

Vài giọt nước sốt dính vào tay áo, Địch Thâm nhìn chằm chằm với vẻ ghét bỏ, hối hận vì lúc nãy mình ra tay quá nhanh, đó không phải là cơm của mình, cậu lo lắng cái gì chứ?

Sao mỗi lần gặp tên công tử bột này đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp vậy.

"Cảm ơn." Giọng Bùi Chinh lạnh lùng như khuôn mặt anh, nghe không ra chút thành ý nào, Địch Thâm thu dọn tâm trí, vẫy tay ra hiệu anh nhanh chóng cút đi.

Đào Ký quay đầu nhìn bóng lưng Bùi Chinh, cảm khái: "Anh Địch, anh nói coi Bùi Chinh thông minh có phải vì nó không ăn thịt không?"

Địch Thâm nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy khay thức ăn toàn màu xanh của Bùi Chinh, bật cười: "Chi bằng mày học theo nó, đến lúc gầy như thằng đó, một mình tao có thể đánh gục mười đứa."

"Thôi thôi, em mà gầy thành cái bộ dạng đó, coi chừng là xấu muốn khóc." Đào Ký dường như tưởng tượng đến dáng vẻ gầy gò của mình, vội vàng lắc đầu, sau đó nghĩ đến điều gì đó, đến gần tai của Địch Thâm nhỏ giọng nói: "Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nó tuy gầy nhưng vẻ ngoài nhìn cũng không tệ."

Địch Thâm vẫn đang dùng khăn giấy lau tay áo, nghe vậy cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng Bùi Chinh đi xa dần: "Tạm được, cũng bình thường thôi."

Tuần sau là thi cuối kỳ, sau khi ra khỏi nhà ăn, Đào Ký không theo Địch Thâm đến nhà thi đấu mà vội vã trở về lớp học để tranh thủ từng giây từng phút. Địch Thâm chơi bóng rổ một hồi cho đến khi mười phút nữa là bắt đầu giờ tự học buổi tối mới ngừng. Cậu lau những sợi tóc mai ướt đẫm trên trán, mồ hôi chảy dọc theo đường viền khuôn mặt, gân xanh trên cổ nổi lên, toát lên vẻ hung hãn.

Địch Thâm sải những bước ra khỏi sân bóng rổ, kéo vén chiếc áo ướt trên người lên, nó dính sát vào rất khó chịu. Cậu vừa vén lên hai ba tấc (1 tấc bằng 10cm) thì nghe thấy tiếng ồn ào bên sân.

Nhìn về hướng đó, cậu thấy một vài cô gái đang nhìn chằm chằm vào mình, mắt sáng rỡ, vẻ mặt không giấu được sự phấn khích.

Khi ánh mắt chạm nhau, Địch Thâm da đầu tê dại, buông chiếc áo đang vén dở, đi về phía phòng tắm, sau lưng vang lên tiếng thở dài thất vọng.

-

Học sinh bán trú trường THPT Tùng Dương chỉ có hai tiết tự học buổi tối, tan học lúc 8 giờ rưỡi. Hầu hết học sinh A7 đều không ở nội trú, Địch Thâm đeo cặp sách rời khỏi lớp học, nhận ra hôm nay hoàn toàn khác so với những ngày thứ sáu khác, hôm nay không có ai đi theo sau cậu.

Cậu quay đầu lại, thấy mọi người đều không có ý định rời đi, mông như dính vào ghế, tay cầm bút hoặc sách, có người vò đầu bứt tai, cũng có người bất động như tượng.

Cả A7 đều ở trạng thái hoặc hóa Phật hoặc phát điên, tất nhiên là trừ Địch Thâm.

Địch Thâm không có áp lực học tập, người này ngoài ngủ ra thì cũng chỉ có ngủ, vậy nên không thể hiểu được sự căng thẳng của kỳ thi cuối kỳ.

Chiếc xe ô tô màu đen chờ bên ngoài cổng trường, Địch Thâm tiến đến, cửa sổ xe hạ xuống, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Địch Thâm ngạc nhiên một chút, đi vòng qua đầu xe mở cửa ghế phụ: "Chào ba, sao hôm nay ba rảnh rỗi đến đây vậy ạ?"

Ba Địch từng là lính, khuôn mặt đoan chính, sống lưng thẳng tắp, nếu không phải vì tuổi trung niên nên hơi béo lên, bụng lớn đến nỗi thắt lưng cũng không nịt nhỏ lại được, thì trông sẽ trẻ hơn nhiều.

"Ba có cuộc họp ở gần đây, thấy con sắp tan học nên cho chú Trịnh tự về trước." Ba Địch cười hiền hậu.

Địch Thâm xách cặp sách lên xe, tiến đến gần cửa điều hoà, gió thổi mát rượi trên trán, cậu thoải mái thở dài.

"Tiểu Ký đâu rồi? Sao không đi cùng con ra ngoài?" Ba Địch hỏi.

Địch Thâm vẫy tay, "Đào Ký giờ bị bài tập phong ấn rồi, coi chừng ba đến năm tiếng nữa mới ra được."

Ba Địch nghe vậy không đợi thêm nữa, đạp ga, xe lao vυ"t vào đường chính: "Tiểu Ký đã học giỏi mà còn chăm chỉ như vậy, con chơi với nó cũng phải học hỏi nó một chút."

Địch Thâm cười nói: "Ba ơi, con không phải là người có năng khiếu học tập, chuyện này không phải ba đã biết lâu rồi sao?"

Ba Địch bất lực, hồi nhỏ ông không thích học, ngày nào cũng trốn học, sau này sinh con trai ra cũng y chang ông.

Đào Ký lần nào cũng thi được top 10 toàn trường, nên tình trạng của Địch Thâm chắc chắn không phải di truyền từ nhà họ Đào, không còn lựa chọn nào khác, vậy chỉ có thể di truyền từ ông thôi.

Ba Địch luôn không dám nói thật nói về thành tích của Địch Thâm với mẹ Địch, ông sợ mẹ Địch đuổi ông ra ngủ ở thư phòng làm việc hoặc ngủ dưới đất mất.

"Sắp thi cuối kỳ rồi, con phải cố gắng lên, đến lúc đó hai ba con ta không giấu được, cả hai đều không thể sống yên." Ba Địch không yên tâm dặn dò.

Địch Thâm nhún vai,: "Ba à, giờ ba bảo con đi ôm chân Phật, có phải hơi muộn rồi không? Ba vẫn nên uống ít rượu thôi lời nói ra mới thực tế được, đừng uống nhiều quá toàn nói nhảm thôi."

Hai bố con nói chuyện vui vẻ suốt dọc đường về nhà. Vừa bước vào cửa, tiếng mẹ Địch đã vang lên bên tai: "Thâm Thâm, nhanh đến ăn cơm nào, ăn xong còn đi học bài nữa. Mẹ nghe nói sắp thi cuối kỳ rồi, con đừng để tụt hậu rồi bị đuổi khỏi lớp chọn đó!"

Địch Thâm: "..."

Địch Thâm và ba Địch nhìn nhau, ông hơi chột dạ sờ sờ gáy.

Hai ngày cuối tuần ở nhà, mẹ Địch cách một tiếng hỏi thăm ân cần một lần, Địch Thâm muốn lười biếng chơi game cũng không được, đành phải lôi sách ra giả vờ học.

Hai ngày ở nhà bị ép học, Địch Thâm cảm thấy đầu óc mình chưa bao giờ đầy như vậy, như thể chứa đựng tất cả kiến thức, nhưng khi bài thi được đặt trước mặt vào thứ hai, cậu lại choáng váng.

Cái thứ trên đề thi này có chắc là ở trong sách không?