Chương 19

Địch Thâm vừa lẩm bẩm chửi rủa đề thi, vừa theo thói quen chọn đại đáp án. Hai mươi phút sau, cậu úp mặt xuống bàn. Giáo viên trên bục giảng nhìn cậu với vẻ mặt *hận không thể rèn sắt thành thép. Địch Thâm đã sớm quen rồi, giả vờ không thấy, heo chết không sợ nước sôi mà.

*Hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Hai ngày thi cử trôi qua vội vã, lớp học náo nhiệt với tiếng xôn xao so đáp án, mọi người chào đón một kỳ nghỉ ngắn ngủi trong tuần.

Đúng vậy, kỳ nghỉ hè của học kỳ hai lớp 11 trường Trung học phổ thông số 1 chỉ vỏn vẹn một tuần.

Việc này rất tệ hại, nhưng Địch Thâm buộc phải đến trường. Nếu cậu trốn học, mẹ cậu sẽ là người đầu tiên phát hiện ra. So với việc sống dưới mí mắt của mẹ, Địch Thâm thà đến trường để ngủ một giấc thật ngon trong phòng điều hòa còn hơn.

Tối hôm trước, cậu chơi game đến hai giờ sáng, sáng hôm sau bị tiếng chuông báo thức gọi dậy. Khi vừa tắt chuông, chưa kịp ngủ thêm được mấy phút, mẹ cậu lại gõ cửa phòng như mọi ngày. Địch Thâm ngồi dậy, bực bội vò đầu bứt tóc, sau đó mới rời giường nhặt chiếc chăn bị đá văng xuống đất, mái tóc cậu rối bù đi mở cửa.

Bỗng dưng nhìn thấy đứa con trai luộm thuộm như vậy, mẹ cậu rõ ràng là không quen, sững sờ hai giây mới giật mình tỉnh lại: "À, hôm nay con không đi học đúng không?”

Địch Thâm thở dài, miễn cưỡng nhếch môi: "Thưa bà Địch, tối qua ngài đã hỏi con câu này rồi ạ."

Mẹ cậu sờ lên mặt nạ dưỡng da, cảm thấy đã tới thời gian, thong thả gỡ xuống: "Vậy được rồi, kế hoạch ngày hôm nay đó là, buổi sáng..."

Địch Thâm đẩy vai mẹ ra, đi về phía phòng khách: "Mẹ đừng lải nhải nữa, ngài vốn không còn trẻ nữa, nếu nói mãi sẽ thành bà lão mất thôi.”

Mẹ Địch là người cuồng sắc đẹp, sao có thể nghe lọt tai lời này được. Lập tức cùng Địch Thâm tranh luận xem mẹ ai có làn da đẹp hơn, trẻ hơn bà hiện tại.

Thật vất vả mới ứng phó được với bà Đào, Địch Thâm coi như đã hoàn toàn tỉnh táo, thế nhưng mắt vẫn còn mang hai quầng thâm đen xì. Cậu ngồi trong bàn ăn, nhìn thấy ở phía đối diện là cảnh tượng ba mẹ ân ân ái ái đút cho nhau ăn, Địch Thâm ê hết cả răng, mỗi khi ba Địch ở nhà đều diễn ra chuyện này, không coi ai ra gì cả khiến cho Địch Thâm cảm thấy như mình là người ngoài cuộc vậy.

Ít nhất thì có thể chắc chắn rằng đây là ba mẹ ruột của cậu, rốt cuộc thì hai người cũng không có rảnh rỗi đến nổi nhặt bừa một đứa trẻ đến phá hủy cuộc sống của hai người.

Điện thoại trên bàn rung lên hai lần. Địch Thâm cầm lên nhìn, thấy là nhóm chat của A7 nổ tin. Cậu ngả người ra sau, chống tay lên thành ghế, kéo tin nhắn nhóm lên từ đầu

Đỗ Thụy: "Làm sáu quyển vở bài tập hè trong bảy ngày, mấy thầy cô này điên hết rồi à?"

Đỗ Thụy: "Anh Đông, chụp đáp án cho em với."

Từ Đông Kỳ: "Anh Duệ, nhầm nhóm rồi!"

Đỗ Thụy: "Đ** m*!"

Đỗ Thụy thu hồi một tin nhắn.

Từ Đông Kỳ: "Anh Duệ, còn một tin nữa."

Từ Đông Kỳ thu hồi một tin nhắn.

Đỗ Thụy: "Đ** m*, tao xóa nhầm rồi."

Tiếu Tinh Tinh: "Hahahahahahaha vui quá."

Tiếu Tinh Tinh: "@Triệu Dĩnh."

Đỗ Thụy: "Tinh Tinh mày là đồ chó."

Đỗ Thụy đã xóa Triệu Dĩnh khỏi nhóm chat.

Đào Ký: "Ngu ngốc, xóa khỏi nhóm rồi nhưng mà tin nhắn vẫn còn, mày xong đời rồi, tội càng thêm tội."

Hahahahahahaha +99

Địch Thâm nhìn những tin nhắn liên tục hiện lên, hòa mình vào không khí vui vẻ, cậu cũng gõ "+1".

Đỗ Thụy như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng tag tên Địch Thâm trong tin nhắn nhóm: "Anh Thâm, anh có WeChat của cô Triệu không?"

Ngón tay Địch Thâm khẽ động, lướt nhẹ trên màn hình.

Địch Thâm: "Có, sao thế?"

Đỗ Thụy: "Giúp em thêm cô Triệu vào nhóm với, cô ấy block em rồi."

Địch Thâm chưa kịp nói gì, nhóm chat lại tràn ngập tiếng cười "Hahahahahaha" +99.

Địch Thâm ấn vào góc trên bên phải, thêm Triệu Dĩnh vào nhóm chat. Ngay khi thông báo Triệu Dĩnh gia nhập nhóm xuất hiện, Đỗ Thụy lập tức cúi đầu xin lỗi rối rít. Cả nhóm đều đang hóng hớt, thế nhưng Triệu Dĩnh lại không nói lời nào.

Đỗ Thụy hoảng hốt, nhắn riêng cho Địch Thâm: "Anh Thâm, anh xem em có phải xong đời rồi không?"

Địch Thâm thấy tin nhắn, bật cười: "Ừ, chôn đi là vừa."

Đỗ Thụy gửi một ảnh meme chú chó ướt sũng, rồi vội vã quay lại nhóm chat, nịnh hót đủ kiểu. Địch Thâm nhìn những tin nhắn liên tục xuất hiện, khen Triệu Dĩnh lên tận mây xanh, nghi ngờ Đỗ Thụy học thuộc từ trên mạng. Cậu bấm chọn vài câu, âm thầm lưu lại.

Cảm giác đây là kiến thức quan trọng, biết đâu một ngày nào đó sẽ dùng được.

Nhìn tin nhắn trong nhóm sắp sửa đạt 99+ lần nữa, cuối cùng Triệu Dĩnh cũng lên tiếng.

Triệu Dĩnh: "Đỗ Thụy, Từ Đông Kỳ, hai bạn nhớ ghi rõ cách giải cho từng bài tập hè nhé. Khi bắt đầu học kỳ mới, cô sẽ kiểm tra [Icon mỉm cười]."

Từ Đông Kỳ: "Cô ơi, sao lại giận cá chém thớt thế ạ!"

Triệu Dĩnh: "Đáp án bài tập hè của em lấy từ đâu?"

Từ Đông Kỳ: "Em xin lỗi! [Icon hình ảnh người tí hon quỳ gối]"

Sau khi Triệu Dĩnh không nói gì thêm, các bạn học sinh trong lớp lại bắt đầu *lạc tỉnh hạ thạch kê, Địch Thâm xem vở kịch náo nhiệt này, khóe miệng không ngừng nở nụ cười.

*Lạc tỉnh hạ thạch kê: Ném đá vào người đã rơi xuống giếng.

Đỗ Thụy và Từ Đông Kỳ bị các bạn học cười nhạo tổn thương vô cùng, ở trong nhóm chat biểu diễn cảnh mỹ nam rơi lệ tận mười phút. Sau đó thay đổi phong cách 360 độ, làm như nãy giờ không có chuyện gì, mượt mà chuyển qua thảo luận chủ đề đi chơi khu vui chơi điện tử mới vừa mở trong thành phố tận hưởng kỳ nghỉ hè ngắn ngủi.