Chương 22

Địch Thâm là một đứa FA, đứng trước đám người này nhìn thật kỳ quặc, lời an ủi của Đỗ Thụy chi bằng không nói còn hơn, gượng gạo đến như vậy, nghe tới khiến cậu vô cùng mất mặt.

Nhìn xung quanh, Đào Ký vẫn chưa đến, Địch Thâm nghĩ thầm não của em họ mình chắc không nhanh nhạy đến vậy.

Đỗ Thụy và những người khác đã đợi một lúc rồi, bắt đầu thấy sốt ruột: "Tốc độ hôm nay của anh Ký không ổn lắm đâu!"

Địch Thâm nhìn thời gian trên màn hình, nói với những người đang chờ: "Nhà nó ở xa, tụi mày vào chơi trước đi, tao ở đây đợi nó."

Có lời của Địch Thâm, mọi người cũng không khách khí, ồn ào đi vào. Địch Thâm quay đầu nhìn lại, những người này cầm tay, khoác vai, thậm chí còn có hai người kề mặt nhau nói chuyện suýt chút nữa hôn nhau luôn.

Sao bình thường không thấy những người này có tiềm năng yêu đương nhỉ?

Địch Thâm đứng ở cửa hai phút, những cặp tình nhân cứ đi đi lại lại, ánh mắt của các cô gái luôn dính chặt lấy cậu, khiến những người bên cạnh họ không vui. Trực giác của cậu mách bảo rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, thì bản thân sẽ chia rẽ mấy đôi uyên ương mất thôi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Đào Ký đi muộn cũng đã đến.

Địch Thâm nhìn sang bên cạnh cậu ta, không mang theo cô gái nào, rất tốt.

Đào Ký nhận ra ánh mắt của anh họ mình, tò mò hỏi: "Anh à, anh nhìn cái gì vậy?”

Địch Thâm khẽ ho hai tiếng: "Không có gì."

Đào Ký hơi không tin, nhưng lại không tìm ra được lý do, đến khi hai người đi vào khu vui chơi điện tử, nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, cậu ta mới hiểu ý nghĩa ánh mắt vừa nãy của anh họ mình.

"Tụi bây được lắm, bọn mày ai cũng đều mang theo em gái, lại không nói với tao và anh Địch, là có ý gì đây?" Đào Ký vỗ vai Từ Đông Kỳ hai cái, lực mạnh đến mức trực tiếp khiến người ta thấp đi một khúc, có thể thấy được cậu ta rất phẫn uất.

Từ Đông Kỳ nghẹn ngào: "Anh Ký à, anh không có bạn gái, nói với anh có ích gì chứ?"

Đào Ký trừng mắt nhìn cậu ta, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải tao có thể tiện thể hẹn hò với Tiểu Hoa sao!”

Địch Thâm nhìn Đào Ký với vẻ kinh ngạc, như thể đã nghe thấy thứ gì đó rất kỳ quái.

Thấy phản ứng của Địch Thâm, Từ Đông Kỳ bật cười: "Anh Địch à, anh không biết em trai mình yêu thầm Tiểu Hoa đúng không?"

Địch Thâm:"..."

Cậu thực sự không biết, Đào Ký bình thường không lộ ra gì cả, vậy mà âm thầm động lòng xuân.

"Nhưng anh Ký hẹn cũng vô ích thôi, Tiểu Hoa ngày nào cũng tranh thủ từng giây từng phút học tập, nào có thời gian yêu đương đâu? Cái số của anh chính là đơn phương rồi!" Từ Đông Kỳ không khách khí chế giễu.

"Dù sao tao cũng là có người trong lòng, đâu ngây thơ giống như anh Địch ngay cả đối tượng thầm mến cũng không có." Đào Ký không thích nghe người khác nói cậu ta và Tiểu Hoa không thể thành đôi, không suy nghĩ gì đã kéo Địch Thâm xuống nước.

Từ Đông Kỳ cười khẩy một tiếng: "Thôi có đừng nói nữa, với điều kiện của anh Địch, là do anh ấy không vừa mắt họ thôi, nếu không thì còn có thể độc thân giống anh sao? Anh Ký, anh phải hiểu rằng, không coi trọng và không có được là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!"

Đào Ký bị nói như vậy liền tức giận, kéo Từ Đông Kỳ đi tìm một cái máy để đấu một trận.

Hai người đó vừa cãi xong, đã thực sự đi rồi, bước đi nhanh như chớp, chỉ để lại Địch Thâm và bạn gái của Từ Đông Kỳ đứng ở tại chỗ.

Địch Thâm: "...”

Cái loại như này mà có bạn gái sao?

Cô bé tóc thẳng nhìn Địch Thâm trước mặt, lại nhìn về hướng Từ Đông Kỳ và những người khác rời đi, trong đám đông chen chúc, bóng dáng của hai người đó đã sớm biến mất. Cô bé do dự vài giây, yếu ớt hỏi Địch Thâm: "Anh Địch, chơi... máy gắp thú bông không?"

Địch Thâm cau mày, gương mặt đau khổ, cậu hít một hơi thật sâu, nghĩ rằng dù sao cô bé này cũng là do Từ Đông Kỳ dẫn đến, không thể bỏ mặc cô một mình ở đây: "Em đứng đây nhé, đừng đi lung tung."

Địch Thâm đi được hai bước, quay đầu lại nhìn thấy cô bé vẫn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi, em đi theo anh đi."

Cô bé đi theo bước chân của cậu, Địch Thâm đi nhanh, bước chân cũng dài, bình thường đều đã quen như vậy, chưa đầy nửa phút, cô bé sau lưng đã phải chạy chậm mới theo kịp. Địch Thâm cũng không phát hiện ra, mãi đến khi đi đến chỗ đổi xu chơi game, mới phát hiện ra cô đã thở hổn hển.

Địch Thâm tìm nhân viên đổi xu, dẫn cô bé đến một hàng máy gắp thú bông: "Em chọn một cái máy mình thích đi."

Cô bé nhìn quanh quất, mắt đảo qua những tủ kính đầy ắp đồ chơi, cuối cùng dừng lại ở một cái máy.

Địch Thâm gật đầu, tiến đến bên chiếc máy, lười biếng dựa vào thành máy, một tay cầm giúp cô bé mấy đồng xu chơi game, một tay khác vẫn mải mê với chiếc điện thoại.

Thoát khỏi ánh mắt dò xét của cậu, cô bé dường như thoải mái hơn hẳn. Cô liên tục nhét từng đồng xu vào máy, gắp đi gắp lại nhưng vẫn không tài nào gắp được món đồ mình thích. Cô bé kiên trì đến mức nửa tiếng trôi qua, tay Địch Thâm cầm xu đã mỏi nhừ. Nhìn sang cô gái bên cạnh, thấy tay cô bé đã trống không.

Thấy cô bé lại thất bại thêm một lần nữa, Địch Thâm cất điện thoại, hỏi: "Để anh gắp thử nhé, em muốn con nào?"

Cô bé giật mình vì tiếng nói vang lên bất ngờ của cậu, sau đó mới định thần lại và chỉ vào một con búp bê trong tủ.

Địch Thâm lấy một đồng xu chơi game, bỏ vào máy, đưa chiếc rổ đựng xu cho cô bé ôm, một tay nắm cần điều khiển, một tay chống lên máy gắp thú bông.

Cậu lắc nhẹ máy hai lần, sau đó điều khiển càng gắp, xác định mục tiêu, dứt khoát hạ càng, dễ dàng gắp được con búp bê mà cô bé đã chỉ.

Cô bé nín thở dõi theo, đến khi con búp bê rơi vào trong hộc, thì vui mừng nhảy cẫng lên.

Địch Thâm cúi người lấy con búp bê ra khỏi máy, đưa cho cô gái bên cạnh, đôi mắt cô lấp lánh nhìn anh.

Từ Đông Kỳ ở gần đó, tay cầm hai cây kem. Sau một lúc, cậu ta mới nhớ ra mình còn dẫn theo bạn gái, vội vã chạy về thì nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt đầy vẻ bi thương.

Cậu ta quay sang hỏi Đào Ký bên cạnh: "Anh Ký, anh xem trên đầu em có *đội nón xanh không?”

*Đội nón xanh: “khăn xếp xanh” hay “mũ xanh” đã trở thành vật ám chỉ cho những người đàn ông có vợ nɠɵạı ŧìиɧ.

Đào Ký nhìn chằm chằm đầu của cậu ta, cười ha ha ha thâm độc, cậu ta muốn nói là đoán chừng anh Địch cũng là bị ép buộc thôi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Từ Đông Kỳ, cậu ta vẫn không nhịn được vui vẻ khi người ta gặp họa: "Đáng đời, ai bảo mày quăng bạn gái cho anh Địch!”