Chương 24

Địch Thâm nằm trên bàn học, nghe tiếng xì xào bàn tán của mọi người, ngẩng đầu lên nhìn Bùi Chinh trên bục giảng, muốn xem anh phản ứng thế nào trước tình huống này.

Đúng như dự đoán, đôi mắt đó lạnh tanh, như không cảm nhận được sự bối rối lúc này, bình tĩnh như đang đứng ở ngoài cuộc vậy.

Lại giả vờ như không quan tâm rồi, tên công tử bột này mới đến A7 đã không được chào đón, coi chừng trong lòng rất khó chịu đó!

Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt nghiền ngẫm của Địch Thâm, Bùi Chinh khẽ di chuyển tầm mắt, khi bốn mắt chạm nhau, Địch Thâm nhướng mày với anh.

Tai của tên công tử bột ngay lập tức ửng đỏ, Địch Thâm nhìn chằm chằm vào đôi tai hồng hào trắng mịn đó nửa phút, tận mắt chứng kiến màu sắc dần dần đậm hơn, giống như là thỏ trắng vậy.

Địch Thâm cười thầm trong lòng, cậu phát hiện bản thân thực sự không thể ngừng trêu chọc tên công tử bột này, mang cái mặt nạ lạnh lùng thanh cao đó có ích gì đâu chứ, lỗ tai đỏ lên đã bán đứng anh rồi.

Tạ Hữu Vi nhìn phản ứng hỗn loạn dưới bục giảng, cảm thấy sức lực ban nãy của mình không đủ mạnh, bèn hét lớn: "Kỳ nghỉ hè chưa chơi đủ à? Phản ứng này là thế nào đây? Sao ai cũng ủ rũ hết vậy? Bùi Chinh là người đứng nhất mà tôi vất vả lắm mới giành được, có học sinh giỏi như vậy làm gương, các em sớm muộn gì cũng vượt qua được giai đoạn trì trệ này thôi!”

Tiếng hét này dọa cho học sinh ngồi hai hàng đầu rùng mình, giọng nói đột ngột cao vυ"t như thể muốn cả tòa nhà đều nghe thấy, cả lớp chìm trong sự im lặng kỳ lạ.

Địch Thâm ngồi thẳng dậy, vỗ tay phá tan bầu không khí: "Tốt lắm, phải noi gương học sinh xuất sắc nha!"

Có vẻ như bị tiếng vỗ tay của Địch Thâm làm cho tỉnh táo, những người còn lại cũng vỗ tay theo.

Đỗ Thụy vừa vỗ tay vừa quay đầu hỏi Đào Ký: "Chẳng lẽ trong kỳ nghỉ hè anh Địch lén luyện bí kíp võ công gì đó, nên bây giờ bị nhập ma rồi ư?"

Đào Ký dùng khẩu hình miệng nói ra hai chữ, Đỗ Thụy trợn trắng mắt, kiêu ngạo quay đầu đi.

Tiếng vỗ tay máy móc không khiến Tạ Hữu Vi cảm thấy có chút thành tựu nào, ông nhìn Bùi Chinh đứng im như tượng bên cạnh, nghĩ rằng nếu để anh tự giới thiệu, có thể là hai câu cũng không thốt ra nổi, đành từ bỏ ý định này.

Ông đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt nhìn lướt một vòng trong lớp, như một chiếc máy quét, cuối cùng dừng lại ở... bên cạnh Địch Thâm.

Đó là một vùng khá trống và rộng rãi.

Địch Thâm vừa nhìn thấy ánh mắt của Tạ Hữu Vi, lòng đã nguội đi một nửa, đôi chân đang run lắc cũng ngừng lại.

Mọi người trong A7 đều biết Địch Thâm không thích có người ngồi bên cạnh, nên không ai chiếm vị trí đó cả, để lại cho cậu không gian rộng rãi.

Nhưng bây giờ, Tạ Hữu Vi dường như có một ý tưởng rất nguy hiểm.

Quả nhiên, Tạ Hữu Vi nhìn chiều cao của Bùi Chinh, chỉ vào chỗ trống bên cạnh Địch Thâm và nói: "Em khá là cao nên thầy xếp ngồi chỗ đó được hay không?"

Bùi Chinh nhìn theo hướng Tạ Hữu Vi chỉ, dường như đã sớm đoán được, không có gì ngạc nhiên lắm, anh gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Được ạ."

Tạ Hữu Vi vô cùng hài lòng với học sinh mới này, vừa học giỏi lại còn ngoan ngoãn nữa chứ, ngoại trừ tính cách hơi hướng nội, còn lại chính là hình tượng học sinh hoàn hảo trong lòng ông.

Tuy nhiên, hướng nội cũng tốt, học sinh như vậy dễ dàng tập trung học tập hơn.

"Được rồi." Tạ Hữu Vi nhìn lướt qua những học sinh đang nhìn nhau dưới bục giảng, cuối cùng dừng lại ở Địch Thâm: "Địch Thâm, em sang A10 giúp Bùi Chinh khiêng bàn ghế qua đây, sau này em là bạn cùng bàn của em ấy, nắm bắt lấy cơ hội này kết giao cho tốt, mau đi đi."

Địch Thâm rõ ràng cảm nhận được sau khi Tạ Hữu Vi trở thành giáo viên chủ nhiệm, địa vị của mình đã giảm sút thảm hại, giờ đây không chỉ lãnh địa ghi tên Địch Thâm bị người khác chiếm lấy một nữa, mà còn sa cơ thất thế tới độ phải làm chân chạy vặt để lấy lòng bạn học mới nữa chứ.

"Thầy Tạ à, Bùi Chinh cũng không phải là thiếu nữ mảnh mai, làm gì tới lượt em thể hiện chứ." Địch Thâm chen ngang nói, cậu ngồi tại chỗ ăn vạ, không chịu di chuyển.

Sau đó không biết là ai nói thêm một câu: "Chẳng phải người ta là thiếu nữ mảnh mai sao."

Cả lớp cười to.

Bùi Chinh còn chưa phản ứng gì, Tạ Hữu Vi đã tức giận không chịu được.

Trước đây ông ấy dạy môn ngữ văn cho A7, nên cũng có chút hiểu biết về đám học sinh này. A7 toàn là học sinh giỏi, vì vậy đứa nào cũng kiêu căng tự mãn. Lúc đầu, ông tưởng rằng một người học giỏi đến sẽ khiến bọn chúng có chút ý muốn gần gũi, ai ngờ lại bị chúng đồng loạt bài xích đâu.

Nếu để Địch Thâm nghe được suy nghĩ trong lòng của Tạ Hữu Vi, chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường. Đúng là học sinh A7 đều rất kiêu ngạo, nhưng khi ông đưa một người có thành tích tốt hơn họ đến, lại còn thiên vị và quan tâm một cách lộ liễu như vậy, chẳng lẽ những học sinh khác sẽ không có ý kiến gì sao? Tất nhiên, không phải A7 không thể tiếp nhận được học sinh giỏi, chỉ cần xuất sắc đến mức khiến họ cảm thấy không thể với tới, tự nhiên họ sẽ tôn thờ như thần thánh thôi.

Tạ Hữu Vi đập bàn, đen mặt nhìn đám người bên dưới ai nấy đều tươi cười, ông không thể chỉ mặt điểm danh từng người để mắng được, chỉ đành dời mắt đến chỗ Địch Thâm: “Địch Thâm à, chẳng lẽ trong lòng em còn không hiểu rõ về điểm số của mình sao. Tôi kéo Bùi Chinh về lớp mình cũng không kéo nổi điểm trung bình của A7 nữa, em nói xem đây là công lao của ai hả?”

Gương mặt của Địch Thâm thoáng chốc tối sầm, thế nhưng sau đó lại không thèm để ý tới, cười nói: "Thầy ơi, thầy không thể nói như vậy được, bây giờ top 1 ngồi cùng bàn với em, thành tích của em tăng vọt chẳng phải là chuyện sớm hay muộn thôi sao? Thầy phải tin tưởng vào năng lực của bạn học sinh mới chứ?"

Đào Ký bị chọc cười, giơ tay lên nói: "Đúng vậy, thầy chủ nhiệm ơi, bạn học sinh mới đẹp trai như vậy, đến lúc đó dùng kế mỹ nhân với anh Địch, biết đâu chúng ta không cần lo lắng về điểm trung bình của lớp nữa.”

Các bạn học sinh khác cũng hùa theo, Tạ Hữu Vi không còn lời nào để nói với đám nhóc A7 này, ngực phập phồng hồi lâu. Ông chỉ vào Địch Thâm định nói thêm điều gì đó, thì Đỗ Thụy đã nhảy dựng lên: "Thầy chủ nhiệm, để em đi giúp bạn học sinh mới khiêng bàn ghế, việc nặng nhọc như vậy không hợp với cơ thể yếu đuối của anh Địch chúng ta!"

Từ Đông Kỳ phụ họa: "Để bạn đi đi thầy, ai mà không biết anh Đỗ của chúng ta khỏe nhất A7."

Nói xong, cũng không đợi Tạ Hữu Vi nói thêm cái gì, Đỗ Thụy liền dẫn theo mấy bạn nam đi ra ngoài, họ ồn ào náo nhiệt. Không giống như đi khiêng đồ, mà giống như đi cướp người hơn.

Tốc độ của mấy người đó rất nhanh, chưa đầy năm phút đã khiêng bàn ghế và dọn sạch sách vở về đây.

Bàn ghế được đặt bên cạnh chỗ ngồi của Địch Thâm, Đỗ Thụy vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt gương mặt cười nhạt nhẽo của Địch Thâm, liền rất biết ý kéo cái bàn của Bùi Chinh ra xa một chút, tận lực kéo dài khoảng cách với bàn của Địch Thâm.

"Anh Địch à, khoảng cách này có hợp lý không?" Đỗ Thụy cười hi hi hỏi.

Địch Thâm liếc mắt nhìn, chỗ này diện tích có hạn, bàn của Bùi Chinh dù có kéo ra đến đâu cũng không thể nào xa được, vẫy tay: "Hợp lý ạ, cảm ơn anh Thụy nha!"

Nụ cười trên mặt Đỗ Thụy cứng đờ.