Chương 25

Tạ Hữu Vi nhìn đám học sinh đang nhanh chóng sắp xếp bàn ghế, cũng không thể tiếp tục nói Địch Thâm nữa, ông bỏ qua chuyện này, bắt đầu *cao đàm khoát luận về việc sắp xếp học kỳ của lớp 12A7 và tương lai sau này.

*Cao đàm khoát luận: Bàn luận những vấn đề cao siêu, rộng lớn (viển vông, không thiết thực).

Đã không còn chuyện liên quan đến Địch Thâm, cậu ngáp ngắn ngáp dài, úp mặt xuống bàn lại ngủ thϊếp đi trong bài phát biểu hùng hồn của Tạ Hữu Vi.

Trong cơn mơ màng, cậu nghe thấy có tiếng ai đó di chuyển ghế ngồi xuống bên cạnh, sau đó không còn tiếng động nào nữa. Không biết qua bao lâu, tiếng chuông báo giờ học vang lên chói tai đã đánh thức Địch Thâm, cậu vẩy vẩy cánh tay bị tê rần, đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ.

Tạ Hữu Vi đi đến bên cạnh Địch Thâm, vỗ nhẹ vào bàn của cậu, Địch Thâm ngẩng đầu nheo mắt nhìn lên, Tạ Hữu Vi khẽ ho khan, giọng điệu nghiêm túc: "Bắt đầu giờ học rồi, nghe giảng cho cẩn thận."

Nói xong, ông lại nhìn về phía toàn bộ học sinh trong lớp: "Là giáo viên chủ nhiệm mới, tôi có mục tiêu và yêu cầu riêng của mình, các em đã lên lớp 12 rồi, hãy gác lại sự lười biếng, học tập cho nghiêm túc. Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ ai ngủ trong giờ học, thiết bị điện tử cũng không được phép xuất hiện trong lớp. Tôi không từ bỏ bất kỳ học sinh nào, càng không để các em từ bỏ bản thân mình."

Ông nói luyên thuyên không ngừng, Địch Thâm ở sau lưng chống cằm, cố gắng mở to hai mắt.

Triệu Dĩnh ôm sách giáo khoa bước vào lớp, nhìn thấy Tạ Hữu Vi, cô mỉm cười nhẹ, Tạ Hữu Vi gật đầu, đi ra khỏi lớp học bằng cửa sau.

Đào Ký liếc nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần, xác nhận Tạ Hữu Vi đã đi rồi, mới quay đầu xuống nói với Địch Thâm: "Anh à, em vừa xem bói cho anh, gặp phải giáo viên chủ nhiệm Tạ Hữu Vi này, ác mộng của anh sắp đến rồi."

Địch Thâm liếc mắt nhìn cậu ta, cái này còn cần Đào Ký nói sao? Bản thân cậu đã tự đoán ra được rồi!

Tạ Hữu Vi vừa đi, lớp học bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên, tiếng hỏi han vang lên khắp nơi, Triệu Dĩnh vẫn giữ nụ cười trên môi, rất kiên nhẫn trả lời mọi người.

Mí mắt Địch Thâm như dính chặt vào nhau, nhờ vào ý chí kiên cường mới có thể miễn cưỡng mở ra được. Giữa tiếng ồn ào náo động, Địch Thâm nghiêng đầu nhìn người bạn cùng bàn mới toanh trắng trẻo đến phát sáng của mình.

Bạn cùng bàn mới đang sắp xếp sách vở mà Đào Ký và các bạn mang về, các loại đề thi, bài tập chất đầy cả bàn. Anh vô cùng thong thả, xắn tay áo lên một đoạn, không biết có phải ảo giác hay không mà Địch Thâm lại cảm thấy cánh tay nổi rõ gân xanh của anh nhìn rất khỏe khoắn.

Địch Thâm lắc đầu, cánh tay gầy guộc như vậy làm sao có sức mạnh được, chắc chắn là do thiếu ngủ nên não bộ của cậu xuất hiện ảo giác rồi.

Cậu nhìn mãi như vậy, đầu thì gật gù như gà mổ thóc, bỗng trượt tay một cái, suýt nữa thì đập đầu vào bàn.

Địch Thâm vô thức nhìn sang người bạn cùng bàn mới, muốn biết tên công tử bột này có chú ý đến cảnh tượng ngượng ngùng của mình khi nãy hay không. Công tử bột vẫn đang sắp xếp sách vở, sau khi nhận ra ánh mắt của Địch Thâm, anh liếc nhìn sang một cách hờ hững như thể đang ban ơn.

Địch Thâm cũng không biết lúc nãy tầm mắt của anh có nhìn thấy mình hay không, có chút lúng túng trừng mắt với đối phương: "Mày làm gì mà ồn ào vậy, làm phiền giấc ngủ của ông đây."

Bùi Chinh nghiêng đầu nhìn thấy quầng thâm đen như gấu trúc của Địch Thâm, sau đó quay đầu lại tiếp tục sắp xếp, không trả lời câu nào, như thể vừa rồi không nghe thấy gì cả.

Mình đây là... bị khıêυ khí©h một lần nữa ư?

Địch Thâm mím môi, ánh mắt dừng lại trên đôi tai trắng hồng của anh, cậu rất muốn véo cho một cái, sau đó vặn mạnh.

Nếu không cần đến tai, tốt nhất nên cắt bỏ đi tránh cho người khác ngứa ngáy tay chân.

Ánh mắt của Địch Thâm một người không được ngủ đủ có tính công kích rất mạnh, toát lên vẻ nguy hiểm như mãnh hổ sắp sửa tấn công. Học sinh mới Bùi Chinh lúc này mới cảm nhận được sự đe dọa, nhưng vẫn giữ bình tĩnh lên tiếng: "Thầy chủ nhiệm nói đi học không có được ngủ..."

Địch Thâm: “....”

Địch Thâm vô cùng kinh ngạc, trong hai năm cậu tụ tập với đám học sinh ngoan của A7, đây là lần đầu tiên cậu gặp đứa nhóc nghe lời đến mức như vậy. Địch Thâm không khỏi lên tiếng: "Bùi Chinh ơi, mày là chó à? Sao mà nghe lời thế?"

Ánh mắt Bùi Chinh trở nên lạnh lùng hơn, sửa sang lại sách vở: "Là thỏ."

Địch Thâm trong nháy mắt tỉnh táo, nở nụ cười. Cậu không biết Bùi Chinh thật sự không nghe ra bản thân đang mắng anh hay là giả vờ không hiểu.

Không còn buồn ngủ, Địch Thâm ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, nhìn đám học sinh 12 đang cùng Triệu Dĩnh say mê học tập. Cậu đoán rằng tiết học này bản thân cũng chẳng thể nào học được gì, bèn ghé vào bàn của bạn cùng bàn mới Bùi Chinh, trêu chọc anh: "Này, tao lớn hơn mày một tuổi đấy, gọi tao là anh đi nào."

Bùi Chinh cầm chiếc bút mực màu đen, nắn nót từng chữ, không di chuyển bút lung tung hay vẽ bừa bãi. Địch Thâm nhìn Bùi Chinh với vẻ tò mò, thầm nghĩ học sinh xuất sắc lại ngoan ngoãn đúng mực là như thế này sao? Không di chuyển bút mà vẫn có thể viết được bài hả?

Bùi Chinh đáp: "Tất cả bọn họ đều lớn hơn tôi."

Địch Thâm lắc đầu: "Cái đó không giống nhau, đây là địa bàn của tao, mày đến đây thì phải nghe lời tao nói."

Bùi Chinh kéo bàn học ra xa, dùng hành động thực tế để tạo ra khoảng cách với Địch Thâm.

Địch Thâm bật cười, cậu duỗi đôi chân dài ra, móc vào chân bàn, trực tiếp kéo cả bàn của Bùi Chinh về, hai bàn học va vào nhau, khoảng cách còn gần hơn khi nãy: "Lúc lão Tạ bảo mày ngồi cạnh tao, không phải mày rất thoải mái đồng ý à? Sao bây giờ lại chạy hả?"

Hai người họ hơi ồn ào một chút, khiến các bạn học sinh hàng trước liên tục quay đầu lại xem trò vui, Địch Thâm vốn đã quen với đám người này, mặt dày như tường thành, chẳng hề để ý chút nào.

Cuối cùng cũng có một bạn học sinh nhịn không được, mở miệng trêu chọc Địch Thâm: "Anh Địch à, anh đừng bắt nạt học sinh mới nhé, không khéo nó đi khóc lóc kể lể với boss Tạ, người bị phạt còn không phải là anh sao!"

Lớp này được, Tạ Hữu Vi mới làm chủ nhiệm được nửa ngày, biệt danh đã được lan truyền rồi.