Chương 26

Chuyện Bùi Chinh gọi điện tố cáo, từ sau hôm đi mua sắm đã bị Vương Húc cùng đám bạn lắm mồm truyền đi khắp nơi, nên lần này hai đối thủ một mất một còn ngồi cùng bàn, khiến mọi người đều vui vẻ xem chuyện hay.

Không nói tới loại người như Bùi Chinh nhìn qua đã biết chẳng có sức chiến đấu gì, thế nhưng với tính cách có thù tất báo của Địch Thâm, đến hôm nay vẫn chưa có động tĩnh gì, có thể là đang chọn ngày lành để chơi một cú lớn.

Chỉ là... Lần này ngày tốt này đến có vẻ hơi muộn.

Dù sao trước đây hồi lớp 10, mấy học sinh lớp 12 chơi xấu Địch Thâm một vố, nhốt cậu trong kho dụng cụ thể dục một đêm, sáng hôm sau được thầy giáo trực ban phát hiện, Địch Thâm cũng chẳng nói gì, chỉ gãi đầu gãi tóc, ngái ngủ đi học.

Mọi người đều cho rằng Địch Thâm sợ đám học sinh lớp 12, nên chọn một điều nhịn chín điều lành. Ai ngờ mấy ngày thôi, sau giờ tan học thứ sáu, mấy tên học sinh lớp 12 đó bị Địch Thâm đánh cho mặt mũi bầm dập không chừa một ai. Điều hay còn ở phần sau, cậu còn lột sạch quần áo của bọn nó, nhốt cả đám trần trụi vào một căn phòng nằm cạnh lò hỏa thiêu cả một đêm.

Chẳng ai biết đêm hôm đó đã tạo ra những ám ảnh tâm lý gì cho mấy học sinh lớp 12, chỉ biết rằng sau đó, họ từ bỏ việc làm côn đồ, hăng hái học tập, câu chuyện này trở thành một giai thoại trong trường.

Cũng vì chuyện này, tên tuổi của Địch Thâm được lan truyền rộng rãi, mọi người đều biết Địch Thâm một chọi năm không hề bị thương, còn giáo dục được đám côn đồ thành học sinh giỏi, còn lợi hại hơn cả cha mẹ của mấy người đó.

Địch Thâm nghe vậy nhìn sang tên công tử bột bên cạnh, quả nhiên bị mọi người chú ý nên có anh có chút câu nệ, giả vờ mở sách ra làm bài tập, Địch Thâm cười khẩy một tiếng, áp sát lại gần phía Bùi Chinh: "Không có chuyện đó đâu, công tử bột à, tao nhiệt tình như vậy, chắc mày sẽ không có ý định tố cáo tao nữa đâu nhỉ?”

Bùi Chinh nhịn tới mức đỏ mặt, tốc độ viết bài càng lúc càng nhanh, Địch Thâm không chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh, một lúc sau cười đến mức cả người run rẩy.

Bùi Chinh dừng bút, nghiêng đầu nhìn cậu một cái, ánh nắng sớm mai chiếu vào góc bàn học của cậu, Địch Thâm tựa như một con mèo lớn lười biếng, nằm sấp bên cạnh mình, mái tóc ngắn rối bời, trong đôi mắt lim dim toàn là sự vui vẻ, cậu mất đi vẻ sắc sảo thường ngày, môi đỏ răng trắng, cười rất rạng rỡ.

Đào Ký khó hiểu quay đầu nhìn hai người một cái, luôn cảm thấy bầu không khí giữa họ có gì đó rất kỳ quái. Không phải giữa bọn họ có thù ư? Sao lại không có cảm giác giương cung bạt kiếm, ngược lại còn có một loại hòa hợp ngoài ý muốn vậy.

Anh Địch của mình vẫn đang cười không ngừng, dường như huyệt cười của cậu nằm trên người Bùi Chinh.

Đ** m* thật sự rất giống như có gian tình từ trước.

"Anh ơi, anh cười cái gì vậy, không quay đầu lại em còn tưởng có gà mái đang đẻ trứng ấy chứ!" Đào Ký dùng khuỷu tay huých vào bàn học của Địch Thâm.

Địch Thâm vung tay tát một cái, đánh vào cái ót của Đào Ký nghe một tiếng bốp rất vang: "Cút nhanh đi, bắt đầu ngứa người rồi à?"

Đào Ký gượng cười hai tiếng, xoay người lại chống cằm nhìn chằm chằm Bùi Chinh giống như đang nhìn khỉ vậy, tựa hồ muốn học anh Địch của mình tìm kiếm điểm buồn cười trên người Bùi Chinh.

Bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm, Bùi Chinh rốt cuộc cũng có phản ứng, anh ngước mắt lên nhìn Đào Ký nói: "Thầy Tạ tới kìa."

Đào Ký không chút suy nghĩ lập tức xoay người về phía trước, đoan đoan chính chính ngồi ngay ngắn, động tác thuần thục đến mức khiến người ta đau lòng.

Địch Thâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không có một bóng người, làm gì xuất hiện bóng dáng boss Tạ chứ, Bùi Chinh vừa nãy cũng chưa nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ há miệng nói bừa thôi, lừa gạt Đào Ký nhát gan.

Đào Ký ngồi ngay ngắn được vài phút, sau đó lại cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không có ai tới.

Cậu ta lập tức xìu vai, ngã phịch xuống ghế, nghỉ ngơi nửa phút rồi mới quay đầu tìm Bùi Chinh tính sổ: "Bùi Chinh à, mày là đồ lừa đảo!"

Bùi Chinh huých khuỷu tay chạm vào người Địch Thâm, mặt cậu không hề đổi sắc chống người dậy, lấy một quyển sách ra giả bộ đang đọc.

Bùi Chinh hơi cúi đầu, thong thả nói với Đào Ký: “Hiện tại đang ở đó kìa."

Đào Ký vỗ mạnh vào bàn của Bùi Chinh, khí thế bừng bừng: "Anh Ký của mày, còn có thể bị lừa lần thứ hai sao!"

Lời nói của cậu ta chưa dứt, cửa sổ lớp học đã bị kéo ra, giọng nói đầy khí phách của Tạ Hữu Vi vang lên: "Đào Ký, em đứng đó chỉ trỏ học sinh mới làm cái gì? Không muốn nghe giảng thì đứng lên, đến tiết sau cũng đừng có ngồi xuống!"

Đào Ký mở to mắt, không thể tin nổi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tạ Hữu Vi bắt gặp ánh mắt của cậu ta, mặt ông đen sì: "Nhìn cái gì, em nghe không hiểu lời tôi nói à?"

Đào Ký im lặng quay người đứng dậy, vẻ mặt đầy chán nản.

Tạ Hữu Vi nhìn một lúc rồi rời đi, Địch Thâm dùng bút đen chọc vào cánh tay Bùi Chinh: "Cảm ơn nhé!"

Bùi Chinh "Ừ.” một tiếng, Đào Ký ở hàng ghế trước quay đầu lại nhìn hai người sau lưng, vẻ mặt vô cùng đáng thương. Địch Thâm không nhịn được, lại gục xuống bàn cười khúc khích.

Cười đủ rồi, Địch Thâm mới với tay ra khều vào eo Đào Ký: "Em họ này, mày đã nghe câu chuyện "Cậu bé chăn cừu" chưa?"

Đào Ký vặn mình, tránh né bàn tay nghịch ngợm của Địch Thâm, vì tức giận anh họ tốt của mình nên chẳng muốn quay đầu lại: "Nghe rồi, vừa mới nghe xong!"

Địch Thâm cười ha hả, nghe Đào Ký tức giận nguyền rủa cậu: "Anh đừng có cười nữa, cái tên công tử bột bên cạnh anh nhìn thế nào cũng không phải là người tốt. Nhìn nó nói dối hãm hại người khác mà không chớp mắt kìa. Anh cẩn thận vào, sớm muộn gì cũng bị nó lừa thôi."

Địch Thâm liếc nhìn Bùi Chinh đang yên lặng bên cạnh mình, vừa ngoan ngoãn lại yếu đuối, vừa rồi còn giúp cậu trốn tránh boss Tạ nữa chứ.

Địch Thâm nhướng mày, nói một cách quả quyết: "Không thể nào đâu, anh mày là người *trí dũng song toàn mà."

*Trí dũng song toàn: Vừa mưu trí vừa dũng cảm.

Limee: Mình đang đào 1 hố mới, thể loại ngôn, cổ đại, sư đồ luyến, tu tiên.... á, mọi người qua trang mình đọc thử nheeeeee.

Văn án:

Kiếp trước, Khương Ly xuyên thành nữ chính trong một quyển truyện ngược luyến tàn tâm, trở thành vị hôn thê của Kiếm Tôn phái Vô Tình Đạo.

Ngay khi sắp bị đối phương dùng kiếm đâm xuyên tim, nàng lạc vào mộ của đại phản diện trong tiểu thuyết trốn suốt 20 năm.

Kiếp này, nàng quay về 300 năm trước.

Vào một đêm tuyết rơi, nàng gặp được một đôi mắt giống hệt đại phản diện.

Vạn yêu chi vương Ngọc Phù Sinh, bản thể là một thần thú Bạch Hổ, người ta đồn rằng Bạch Hổ trời sinh hung tàn lạnh lùng, thích tàn sát vô cùng.

Sau khi hắn trở thành quỷ yêu, cột chống trời và bốn bể cùng nhau sụp xuống, thế giới lung lay sắp đổ.

Nhưng không phải ai cũng biết.

300 năm trước, khi còn chưa thể hóa hình, tuổi thơ Bạch Hổ đã phải chịu đựng vô vàn khổ ải của nhân gian.

Là Thái Tử Yêu giới, nhưng lại bị chính Yêu tộc vứt bỏ, truy sát đến cùng, bị ném vào nhân gian sống lay lắt qua ngày. Cuộc sống thiếu thốn, ngay cả nhu cầu cơ bản nhất là ấm no cũng không thể đáp ứng nổi. Tuổi thơ của Bạch Hổ so với chó hoang ven đường còn bi thảm hơn nhiều.

Vào một mùa đông lạnh giá và đói khát, tiểu thiếu niên ôm vết thương đang không ngừng rỉ máu, ở trong bóng đêm mang lòng hận thù với thế giới này.

……

Khương Ly quyết định nhận hắn làm đồ đệ.

Nàng nuôi dưỡng hắn lớn lên, dạy hắn tu luyện.

Khương Ly cảm thấy mình chỉ đang báo đáp ân tình thôi.

Khi hắn trưởng thành trở thành một thanh niên toàn diện về mọi mặt đức, trí, thể, mỹ, Khương Ly vô cùng vui mừng vì mình cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, có thể rút lui rồi.

Ngày qua ngày, tiểu thiếu niên học được cách lấy lòng sư tôn, ngoan ngoãn như một học trò hiền lành.

Nhưng tới một ngày nọ, thanh niên vô tình nghe nói Khương Ly có một mối tình thanh mai trúc mã.

Rất là ái ân, thân thiết hòa hợp.

Ngay cả khi hắn ta đang phi thăng cũng phải quay lại nhìn nàng một cái, yêu đến nổi không kiềm chế được.

Thần thú Bạch Hổ nghiêng nghiêng đầu.

Một ngày nọ, giữa núi xác biển máu, phu quân trước của Khương Ly đang phi thăng thì bị kéo ngã từ trên bậc thang lên Tiên giới.

Từ trong vũng máu tươi bước ra một thanh niên áo trắng, dịu dàng như ngọc, ôm lấy sư tôn của hắn một cách chiếm hữu, dụi dụi vào người nàng.

Hắn liên tục hỏi nàng:

“Sư tôn, sao người không nhìn con?”

“Sư tôn không phải muốn con học tiếng mèo kêu sao?”

“Đồ nhi sau này đều nghe theo sư tôn, có được không?”

Hướng dẫn đọc:

1. Để tránh tranh luận, xin lưu ý:

Mối quan hệ giữa hai nhân vật chính ban đầu là tình thân và tình thầy trò thuần khiết. Sau khi trưởng thành, tình thân sẽ biến chất. Cả hai nhân vật đều sống hàng trăm tuổi, vì vậy xin đừng so sánh với thực tế! Cảm ơn bạn đã đọc.

2. Truyện có tiết tấu chậm rãi, tập trung vào cuộc sống hằng ngày của thầy trò, là thể loại chữa lành chứ không phải thể loại trí tuệ. Cốt truyện có thể hơi nhàm chán, đòi hỏi sự kiên nhẫn khi đọc.

Từ khóa tìm kiếm:

Vai chính: Khương Ly.

Vai phụ: Ngọc Phù Sinh.

Và các vai khác.

Tóm tắt: Câu chuyện kể về cuộc sống hằng ngày bình dị của sư tôn mèo Khương Ly và đồ đệ Bạch Hổ Ngọc Phù Sinh.

Ý nghĩa: Trân trọng những người yêu thương bạn.

Mọi người đọc thử nếu thấy hứng thú nhaaaaa