Chương 8

Địch Thâm nhìn kỹ thêm vài lần, mới phát hiện ra tên công tử bột này không đứng trong hàng ngũ nam sinh. Lớp 11A10 chia thành hai hàng, nam sinh một hàng và nữ sinh một hàng, phân chia rất rõ ràng.

Tuy nhiên, công tử bột lại đứng ở vị trí cuối cùng trong hàng nữ sinh. Ngoại trừ Bùi Chinh, trong hàng đó không thể tìm ra thêm một nam sinh nào khác.

Vài nam sinh đứng gần thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh, sau đó không biết nói cái gì với nhau rồi cả đám cười cợt.

Công tử bột cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, không thể nhìn rõ biểu cảm, chỉ có thể lờ mờ thấy được đường nét khuôn mặt và vành tai của anh.

Địch Thâm không cần suy nghĩ kỹ cũng đoán được, tên công tử bột mặt này đã bị cả A10 cô lập rồi. Có lẽ anh đang cảm thấy rất ấm ức đi, nhưng như vậy thì sao chứ, anh không xứng đáng được mọi người đối xử tốt.

Còn về lý do bị cô lập, tên mách lẻo kia đến Địch Thâm dễ dàng khıêυ khí©h như vậy, thì chọc giận cả lớp thì có là gì.

Địch Thâm rất hả hê khi thấy anh gặp chuyện bất hạnh, giọng điệu đọc bản kiểm điểm cũng trở nên cao hơn vài phần.

Lão Dương chờ mãi, nhìn thời gian từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng không thể chờ đợi thêm được nữa, liên tục ra hiệu cho Địch Thâm nhanh chóng kết thúc, nhưng Địch Thâm lần nào cũng né tránh ánh mắt của lão Dương, nhìn sang chỗ khác, khiến lão Dương tức giận không thôi.

Nhìn thấy lão Dương dưới ánh nắng mặt trời sắp bốc khói ra khỏi *thất khiếu, Địch Thâm mới thong thả đọc hết phần kết thúc, rồi đặt micro xuống.

*Thất khiếu: là bảy cái lỗ trên mặt, hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

Lão Dương nôn nóng lao lên bục phát biểu cầm lấy micro, ông vừa khẽ ho hai tiếng ra hiệu mọi người im lặng thì tiếng chuông báo vào lớp đã vang lên.

Địch Thâm quay đầu nhìn lại bục phát biểu, có thể thấy từng sợi tóc trên đầu lão Dương đều toát lên vẻ oán giận và cô đơn.

Lão Dương già nua vẫy tay ra hiệu mọi người quay trở lại lớp học, Địch Thâm tình cờ đi đến hàng ngũ A10, thì nghe thấy tiếng nói chuyện sau lưng.

"Bùi Chinh, ha ha ha, mày có phải là con trai không đấy?"

"Cái đùi của nó còn chẳng to bằng cánh tay tao, vậy mà mày bảo nó là con trai à?"

"Chậc, nữ tính thật đó, da thịt này mềm mại như vậy giống như thiếu nữ ấy.”

“Tại sao không nói lời nào? Khinh thường tụi anh à?”

"Tao thấy nó là người câm đó tụi bây, ha ha ha!”

Địch Thâm quay đầu lại nhìn cả đám nam sinh A10 đẩy tới đẩy lui Bùi Chinh yếu đuối, eo anh đυ.ng phải lan can, khiến cho lan can khẽ run. Bùi Chinh nhíu mày, vẫn không nói tiếng nào, rất giống một nàng dâu nhỏ đáng thương bị ức hϊếp.

Địch Thâm vốn dĩ cho rằng khi mình thấy cảnh này sẽ vô cùng vui vẻ, bản thân cậu không ra tay được, thì để người khác làm thay cũng coi như trút được giận.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy cảnh tượng này, Địch Thâm mới biết mình nhầm rồi, trong đầu cậu toàn là mấy suy nghĩ, ông đây còn chưa có đánh, vậy mà tụi nó dám ra tay chẳng kiêng dè gì, không ít thì nhiều cũng biến cậu thành kẻ yếu kém.

Trên gương mặt lạnh lùng của Bùi Chinh hiếm hoi có một biểu cảm khác, một nam sinh nhìn thấy cười vô cùng hả hê, đưa tay túm lấy áo đồng phục của Bùi Chinh, dây khóa bị kéo xuống, để lộ ra nửa cái bả vai của anh, vị trí phía trên xương quai xanh rõ ràng là bị bầm tím.

Địch Thâm sững người một chút, vị trí đó cậu quen thuộc.

Hôm đó cậu chỉ sượt nhẹ qua thôi, sao Bùi Chinh lại yếu đuối thế này, mới vừa rồi bị đυ.ng mạnh vào lan can, chẳng phải eo Bùi Chinh sẽ gãy mất sao?

Lúc này, Địch Thâm có chút cảm giác may mắn khi hôm qua Triệu Dĩnh đã đến kịp thời, ngăn cho cậu không lên gối vào bụng anh, nếu không, Bùi Chinh làm bằng thủy tinh này sẽ vỡ tan thành vô số mảnh vụn mất, lúc đó bám lấy cậu, như vậy cậu còn phải chu cấp cho Bùi Chinh đến già nữa chứ.

Bốn năm nam sinh tạo thành vòng tròn bao vây Bùi Chinh, chen lấn xô đẩy anh, còn cười rất vui vẻ.

Trong đầu Địch Thâm liên tục hiện lên vài ý nghĩ, cuối cùng, Địch Thâm quyết định nhắm mắt làm ngơ, khoanh tay, thong thả đi theo hàng về lớp học.

Khoảng cách từ sân thể dục đến khu dạy học không ngắn, Địch Thâm dọc đường đều có thể nghe thấy tiếng đùa giỡn ồn ào của mấy người phía sau, cảm thấy hơi chói tai, nhưng cậu vẫn không quay đầu lại, tuy nhiên cậu cũng có thể tưởng tượng được tên công tử bột đó bị người ta bắt nạt thê thảm đến cỡ nào.

-

Liên tục mấy ngày tiếp theo, không biết Bùi Chinh đã làm ra chuyện gì, mà Địch Thâm luôn có thể nhìn thấy anh bị bắt nạt ở khắp mọi ngóc ngách của trường. Đôi khi bị một nhóm người vây quanh đánh đập, đôi khi lại bị giật lấy đồ trong tay ném xuống đất. Nhưng bất kể xảy ra sự việc nào, Bùi Chinh vẫn giữ nguyên một khuôn mặt lạnh tanh, tỏ ra vô cùng thanh cao.

Mỗi lần nhìn thấy, Địch Thâm đều nhếch mép khinh thường, bị bắt nạt đến mức này mà còn không dám phản kháng, không biết là nên nói anh có chí khí hay không có chí khí đây. Thật sự nghĩ rằng cứ tỏ ra lạnh lùng là có thể hù dọa người khác?

Quá ngây thơ rồi, ở trường Nhất Trung này phải dùng nắm đấm để nói chuyện. Khiến người khác sợ hãi, họ sẽ không dám động tới bạn.

Tuy nhiên, Địch Thâm đương nhiên sẽ không nói những điều này với Bùi Chinh. Cậu chỉ muốn chờ xem, Bùi Chinh có thể nhịn đến mức nào.

Nói đi cũng phải nói lại, với cái thân hình gầy gò của Bùi Chinh, nếu một ngày nào đó bị dồn vào đường cùng mà phản kháng, thì cũng sẽ đánh không lại người khác, nói không chừng kết cục còn thảm hại hơn.

Vì vậy, con trai ấy, vẫn nên giống như Địch Thâm, thân hình cường tráng, nắm đấm phải cứng rắn, nói một không hai, như vậy mới có thể ngang nhiên đi lại trong Nhất Trung.

Vậy nên nếu một ngày nào đó, tên công tử bột kia đột nhiên thông suốt nghĩ đến việc cầu xin cậu giúp đỡ bảo vệ anh, thì cậu nên mỉa mai tên công tử bột đó như thế nào bây giờ, phải làm sao thì bản thân mới cảm thấy vừa lòng hả dạ?

Địch Thâm rơi vào một sự mông lung mới một cách khó hiểu.