Chương 4: Là cậu ta, vậy mà lại là cậu ta!

“Nghe nói sau khi cậu tạm nghỉ học, ở nhà ôn thi, cuối cùng đậu vào trường học của chúng ta, thật lợi hại.”

“May mắn thôi.”

“Vậy sau này chúng ta là bạn cùng trường rồi, nếu gặp khó khăn gì cậu có thể tới tìm tôi, lớp 3, khoa Giáo dục thể chất, cứ nói tên tôi là được.”

“Được, chiếu cố nhiều hơn.”

Cậu ta cụng ly một cách lịch sự, tôi uống một ngụm rượu trắng, thiếu chút nữa là cay chếc rồi.

Tôi uống xong, vội tìm nước khắp nơi, không cẩn thận làm đổ ly trà vào người cậu ấy.

Chiếc áo thun trắng của cậu lập tức ướt sũng, lờ mờ hiện lên một hình xăm cỡ nửa nắm tay ở bụng dưới bên trái.

Đợi đã!

Kiểu dáng quen thuộc này, lại cùng một vị trí, đây là hình xăm cún con của Tiểu Bồi!

Tiểu Bồi, Tiểu Bồi, Tiêu Bùi!

Là cậu ta, vậy mà lại là cậu ta!

Có ai mà ngờ, streamer làm tôi mê như điếu đổ lại trở thành đối tượng xem mắt của tôi.

Nhưng hiện tại, cậu ta đang lạnh lùng nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia phiền phức, chán ghét.

Rõ ràng tối hôm qua còn livestream nhảy tặng tôi một đoạn bài “Hắc Đào A”, rất nhiệt tình và sôi nổi, so với bây giờ, như hai người khác nhau vậy.

“Chú, dì, con về thay quần áo, mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi ạ.”

Cậu ta nói xong rồi tiêu sái chạy lấy người, để lại tôi một mình ngồi đối phó với bốn vị trưởng bối đang giục cưới, tôi cười đến nỗi mà mặt cứng đơ luôn.

“Chú, tại sao Tiêu Bùi lại phải tạm nghỉ học vậy ạ?”

“Ài, năm lớp mười có mấy thằng liên tục tới kiếm chuyện với nó, bọn chú nói chuyện với nhà trường mấy lần cũng không có kết quả gì, không lâu sau, Tiêu Bùi mắc chứng trầm cảm, bọn chú mới để thằng nhóc tạm nghỉ học mà ở nhà.”

Kiếm chuyện? Chắc là bắt nạt học đường.

“Vậy hiện tại cậu ấy thế nào rồi?”

“Khá hơn trước nhiều rồi, nhưng vẫn còn chướng ngại tâm lý…”

“Có phải đây là lý do mà cậu ấy thường xuyên mặc áo tay dài không chú?”

“Trên cánh tay của thằng nhóc có một vết sẹo, năm cấp 3 đó đã lưu lại.”

Chẳng trách tôi liên tục yêu cầu cậu ấy đổi sang áo 3 lỗ, nói thế nào cậu ta cũng không chịu.

Sau bữa ăn, tôi thêm WeChat của Tiêu Bùi, lấy lý do xin lỗi mà mời cậu ta đi ăn, ai ngờ cậu ấy lại từ chối tôi, rất dứt khoát.

“Không cần, gần đây tôi không rảnh.”

Thật vô tình, thật tàn nhẫn, nhưng không sao, ưu điểm lớn nhất của tôi là da mặt dày.

Nếu cậu không chịu đi ăn với tôi, thì mỗi ngày tôi đều đưa đồ ăn, tôi không tin lần nào cậu ta cũng có thể trốn được.