Chương 6: Xách túi vào ở

Đối với một cô gái vừa hơn đôi mươi mà nói, hành lý của Natalie cũng không tính là nhiều, một cái vali bằng da, thậm chí còn không cần dùng tới Bùa mở rộng để chứa hết toàn bộ đồ đạc của cô. Nhưng đối với một bé gái mồ côi nghèo rớt mồng tơi mà nói thì số lượng đồ trang điểm của Natalie lại nhiều quá đáng, cô bắt buộc phải dùng Bùa mở rộng với cái túi vải bố của mình.

"Nhìn đi, Natalie, những dấu vết trên người về cha mẹ mà mày cố gắng rũ bỏ, cuối cùng mày vẫn có khác người mẹ quá cố vừa ngu xuẩn vừa nông cạn kia của mày ở chỗ nào đâu?" Natalie nhấc vali và đeo balo lên, cuối cùng liếc mắt nhìn căn phòng thuê này lần cuối cùng.

"Mày tiêu tiền như nước, chỉ biết trang điểm đỏm dáng. Hầm ở Gringotts còn sạch hơn cả mặt - ít nhất mày còn vẽ vài nét phấn son trên mặt. Bây giờ đến vật dụng trong nhà mày cũng không mua nổi, nhưng may là mày sắp được dọn vào ở chung nhà với người đàn ông mà mày thích rồi."

Natalie khép cửa phòng lại.

"Tao mong rằng chiến tranh mãi mãi không dừng." Natalie nói với vẻ sa đọa, "Thôi quên đi, mày không thể ích kỷ như thế được." Cô lại khuyên bản thân.

Cô có thể dựa vào chiến tranh để ở nhà Sirius, nhưng không thể mong ngóng chiến tranh tiếp tục kéo dài được, lấy máu tươi của người vô tội và sự tự do của Sirius để hiến tế cho tình yêu của mình.

Natalie đi vào số 12 Quảng trường Grimmauld, không gõ cửa, nếu gõ cửa sẽ đánh thức mẹ Sirius trong bức tranh. Thậm chí cô còn tưởng tượng nếu bà Black cao quý ngạo mạn biết có một đứa máu lai mơ tưởng đến con trai mình thì bà ấy sẽ châm chọc Natalie thế nào đây?

"À há, cô đến rồi à." Chủ nhà cười hì hì nói, nhìn không ra vẻ bi thương của anh sau khi đưa cậu con trai đỡ đầu đến trường, cũng không nhìn ra sự phóng túng lãng mạn anh của anh đối với cô trên bờ biển khi ấy.

Natalie gật đầu với Sirius, đột nhiên cô không biết nên dùng thái độ gì với Sirius.

"Roth..." Chân giả của Moody vẽ lên một tiếng két trên nền nhà cổ xưa, có lẽ là ông ấy đứng dậy, giọng nói oang oang vang lên từ dưới phòng bếp.

Đợi tí, dường như Natalie đã biết vì sao Sirius cười ngả ngớn với mình. Natalie thờ dài tuyệt vọng, bước chân nặng nề đi xuống dưới. Một đầu sỏ gây tội khác là Sirius cũng lững thững theo sau.

"Ngài đã nghe rồi?" Natalie nhẹ giọng hỏi.

"Tôi da dày thịt béo, chịu nổi." Sirius nói.

Natalie lộ ra vẻ kỳ quái với Sirius, hít sâu rồi nở một nụ cười ngoan ngoãn với Moody: "Ngài có việc gì không?"

"Giả vờ giả vịt." Trong lòng Sirius nhổ nước bọt.

Moody gõ đũa phép xuống đất, hừ lạnh một tiếng: "Đừng bày ra dáng vẻ đó để đối phó với tôi, hôm qua cô làm gì? Nói thật!"

Natalie không dám quay đầu khớp lời khai với Sirius, cô cũng không biết Sirius có nói thật không, dù sao cô cũng không dám lừa gạt vị Thần Sáng vĩ đại này, Moody đảm nhiệm vị trí thầy hướng dẫn huấn luyện của cô ba năm nên hiểu cô rất rõ.

Vì thế Natalie nói thật: "Dắt chó tới Tây Ban Nha đi dạo."

Sirius vốn đã ngồi xuống ghế uống cà phê thì phun ra hết, suýt chút nữa là bắn tung tóe lên áo choàng của Moody.

Mắt thần của Moody vừa chuyển, đảo đến nỗi Sirius thấy sợ trong lòng. Anh cười ngượng ngùng: "Tôi chỉ thấy hơi bị sỉ nhục thôi."

"Hừ." Moody hừ lạnh một tiếng, "Natalie Roth, nhớ kỹ ước nguyện ban đầu của cô lúc gia nhập Hội Phượng Hoàng, đừng để bị đàn ông làm đầu óc mụ mị."

"Này, tôi cảm thấy mình lại bị xúc phạm." Sirius lầu bầu đầy bất mãn.

Natalie vò vạt áo áo sơ-mi, ngượng ngùng nhìn Moody: "Tôi biết rồi." Cô đến gần vị Thần Sáng lâu năm này, tựa như không sợ ông vậy, hạ giọng nói, "Ngài có thể nói riêng với tôi mấy lời như thế không, đưng để tôi thế xấu hổ chứ."

Thoạt nhìn Moody lại tính bùng nổ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được tiếng gầm sắp phát ra, rời khỏi trụ sở.

"Phù." Natalie nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt thoạt nhìn như chưa từng xảy ra chuyện gì, "Có thể dẫn tôi tới phòng mình xem thử được không?"

"Rất hân hạnh được cống hiến sức lực vì ngài, quý cô Natalie ạ." Sirius nói.

Natalie cảm thấy lúc Sirius gọi cô là quý cô Natalie, trái tim cô sắp tan chảy vì anh. Anh ít khi nào kêu cô là quý cô Roth, nhưng khi thêm từ "Lady" trước tên Natalie lại có vẻ vô cùng quyến rũ. Giọng nói vừa trầm lắng vừa khêu gợi của anh khiến trái tim cô run lên theo từng nhịp.

Cô đi theo anh qua thang lầu cổ xưa, nhìn chăm chú vào bóng lưng cao lớn của anh, cô rất muốn khắc lên lưng anh mấy chữ Natalie.

"Hoan nghênh." Sirius mở cửa phòng đầu tiên bên tay trái ra. Giấy dán tường trong phòng có màu bạc nhưng đã hơi bạc màu, nhưng vẫn có thể thấy được loáng thoáng sự lộng lẫy ngày xưa. Trên trần nhà là chùm đèn treo tinh xảo, bên dưới nó là chiếc giường lớn - cái giường này còn lớn hơn căn phòng cô từng thuê khiến cô có thể lăn lộn thoải mái trên giường. Ngoài ra, trong phòng còn có tủ quần áo và nhà vệ sinh. Màu bạc và màu xanh lá có thể thấy được ở khắp mọi nơi.

"Nghĩ đến chuyện cô từng là Slytherin nên tôi không đổi cách trang trí của căn phòng này." Sirius nói đầy thản nhiên.

Đột nhiên Natalie chợt nhớ ra toàn bộ nhà Black đều là Slytherin, chỉ có mình Sirius vào Gryffindor. Cô to gan nhìn vào mắt Sirius: "Ngài để ý chuyện phân loại nhà ư?"

Sirius trầm mặc một lúc rồi cười nhếch mép: "Tôi cho rằng đối với người đẹp thì giống nhau cả thôi, nhất là cô, Natalie, cho dù cô đến từ Slytherin hay là Gryffindor cũng không thay đổi được sự xinh đẹp của cô. Đúng không, Aphrodite*?"

(*Aphrodite là nữ thần Hy Lạp cổ đại gắn liền với tình yêu, sắc đẹp, niềm vui và phồn thực.)

Natalie lui ra sau hai bước, dựa vách tường, không muốn để Sirius phát hiện nhịp thở của mình dồn dập hơn... Nhưng cô biết những lời của Sirius không có câu nào là thật, anh chỉ đang dùng mấy lời tán tỉnh để tránh trả lời vấn đề thành kiến giữa các nhà thôi!

"Tôi cũng không có mái tóc vàng và đôi mắt xanh quyến rũ." Natalie cười giả lã nói, "Tôi không phải nữ thần tình yêu."

"Không phải chỉ tóc vàng mắt xanh mới quyến rũ." Trong đôi mắt màu xám sẫm của Sirius bây giờ hiện lên sự bí ẩn, Natalie không rõ anh đang nghĩ gì. Cô không dám nghĩ Sirius sẽ giống mình, yêu đối phương từ cái nhìn đầu tiên, cô cùng không muốn nghĩ rằng Sirius chỉ đang nói chuyện với cô cho vui, tán gẫu vài câu, xảy ra tình một đêm trong ngôi nhà cũ này xem như một đoạn ký ức tươi đẹp giữa trong cuộc sống cô độc.

Natalie không muốn trả lời, đi loanh quanh vài vòng như đang tham quan bày trí trong phòng. Sirius thấy không có gì thú vị nên xoay người rời đi.

Lúc đóng cửa, anh vẫn nói rất lịch sự: "Nếu cần gì, Sirius rất vui lòng cống hiến sức lực vì ngài."

Natalie bật cười ra tiếng: "Nói cứ như cậu cả nhà họ Black là một con gia tinh ấy."

"Nhất định là tôi có ích hơn Kreacher nhiều." Sirius trừng mắt nhìn.