Chương 17: Kaito Kuroba

"Đây là con tàu hạng sang Royal Express-Niềm tự hào của đất nước chúng tôi. Người nghĩ gì về nó, thưa Nữ hoàng?" Người đàn ông kính cẩn, thái độ thận trọng với người phụ nữ trước mặt.

"Tôi thấy nó rất đẹp..." Bàn tay bà ấy thon dài xinh đẹp, khẽ đặt ly nước xuống bàn.

"Chúng tôi đã chuẩn bị riêng một nơi đặc biệt cho người nghỉ ngơi..."

Thân phận người phụ nữ này vốn không đơn giản, là nữ hoàng công quốc Ingram- Selizabeth, mọi cử chỉ thanh tao cũng đủ thể hiện đẳng cấp quý tộc, bà nhẹ lắc đầu nói tiếp:

"Không, tôi muốn gặp người dân Nhật Bản, dù chỉ một chút nên tôi mới đi chuyến tàu này.

Người đàn ông có tư cách tiếp chuyện với bà thân phận cũng không nhỏ, ông là bộ trưởng bộ ngoại giao-Shinna Jikan, do vậy việc tiếp chuyện đàm thoại với họ như cơm bữa:

"Dù người nói vậy nhưng chính phủ Nhật Bản vẫn cảm thấy..."

"Tôi đã gặp một người nổi tiếng..."

"Người muốn nhắc tới một thành viên trong đoàn hộ tống, thanh tra Nakamouri?"

Bà nhắm mắt tựa người sau ghế:

"Không, là người tôi vừa gặp trong phòng riêng một phút trước, siêu trộm Kaitou Kid"

"May mắn thật! Chúng ta được đi cùng chuyến tàu với nữ hoàng này!!" Ran tâm trạng cực kỳ vui vẻ nhìn về ba người bạn còn lại của mình. Hôm nay họ đến vì Ran và Shinichi được Kazuha mới đến Osaka chơi. Namiko ngồi cùng ghế với Shinichi thì thở dài, có trời mới biết vì sao cô lại chấp nhận đi cùng họ trong khi lịch trình của mình gần như chật kín thế kia...

Một ngày trước--------------

Khi cả nhóm đang ở nhà Ran chuẩn bị cho hoạt động hóa học sắp tới của lớp, Ran nhận được một bức thư chuyển phát từ Osaka, mở ra đọc mới biết hóa ra là cô bạn Kazaha của cổ. Namiko lúc đọc truyện do không hề đọc liên khúc, những đứa trẻ ở trại mồ côi mua cái gì cô chỉ có thể đọc lén cái đó, lớn lên lại không có thời gian nên mua được quyển nào thì đọc quyển đấy thôi, nhưng trong những tập truyện cô đọc vừa may có nói về nhân vật này. Chính vì vậy Namiko của chúng ta không hề phát hiện ra một điều bất hợp lý là Kazuha chỉ quen biết họ sau khi Shinichi teo nhỏ, mà cậu ta hiện giờ không chủ không teo nhỏ mà còn đang ngồi cạnh cô nói đông nói tây.

Sonoko ngồi cạnh Ran nghiêng mặt về sau nhìn anh đầy sát khí:

"Shinichi, cậu có thôi đi không, không sợ làm phiền tai Namiko sao?"

"...."

Bên tai yên lặng đột ngột, Namiko quay sang trái, bắt gặp ánh mắt ngập ngừng của anh ta, chả lẽ đang hối lỗi với mình à?

Mặc dù đúng là trong lòng cô có nghĩ anh ta đang làm ồn tai cô thật...nhưng chuyện anh ta kể hoàn toàn là về Holmes-nhân vật cả cô và anh đều thích nên dù không thích ồn vẫn chú ý lắng nghe.

Vẻ mặt cô thoáng có ý cười nhưng chỉ đọng ở đáy mắt:

"Không sao, xem như có radio kể chuyện miễn phí vậy..."

Hai người họ nhìn nhau hòa hợp đến lạ, Sonoko cũng không phải mắt mù tai ngơ mà không nhận ra thái độ của Shinichi với Namiko, cô đành thở dài quay sang bắt chuyện để Ran không tập trung vào hai người ở dưới.

Ở một căn phòng khác, cô nàng tóc ngắn ngang vai với bộ vest đỏ, tay cầm quyển sách cử chỉ thập phần thanh nhã. Chợt người đàn ông mặc vest nâu dài qua cổ chân đi vào với vẻ mặt hậm hực:

"Hừ! Vì tên Kid chết tiệt đó mà chỗ này đầy cớm! Rose, bây giờ muốn lấy viên ngọc còn khó hơn rồi đấy!"

"nhưng...sẽ dễ hơn nếu lấy nó từ tay Kid nhỉ?" Cô ta khép sách lại, liếc nhìn người đàn ông nói tiếp:

"Cùng với mạng của hắn!"

"Phải, hắn đã cản trở chúng ta quá nhiều lần"

Rose ngừng một chút, vẻ mặt ngay lập tức nham hiểm:

"Trong cơn hỗn loạn, tôi sẽ lấy mạng nữ hoàng đáng kính.." Tay lau chùi cây súng trong tay rồi giơ lên nhìn ngắm:

"Đó là cơ hội tuyệt vời để chứng tỏ tài thiện xạ này..."

Lúc những người khác người thì ngủ, người thì kiếm đồ ăn, Namiko liền đi về toa hạng hai, quả nhiên chàng trai kia đang ngồi an tĩnh chống cằm ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Nghe tiếng động của ghế bên cạnh, anh ta lập tức cảnh giác, nhưng thấy người đến là ai liền thả lỏng cơ mặt.

Namiko cười nhạt nhìn anh ta:

"Sao? Sợ tôi làm gián đoạn việc xấu anh định làm à?"

Người thanh niên kia vẻ mặt lập tức thay đối thanh hoa hoa công tử, cười đầy quyến rũ nhìn cô:

"Nào có, nếu tôi thật sự muốn làm chuyện xấu...thì đối tượng nên phòng bị hẳn là cô đấy, cô gái nhỏ"

Namiko liếc xéo anh ta, chẳng qua quan hệ của cô với hắn bắt đầu từ khi ở bến tàu. Lúc đó anh ta vẻ nhìn khá chật vật, liên tục nói với người kiểm soát viên là mình lỡ tay làm mất vé tàu, còn bảo bạn gái anh ta thật sự muốn đi chuyến tàu này, anh không thể để cô ấy thất vọng, dùng mọi vẻ mặt hành vi chân thật nhất, quả nhiên làm kiếm soát viên khó xử.

Nhóm bọn họ đứng cạnh chứng kiến chàng trai si tinh một lòng vì muốn làm bạn gái vui vẻ mà hạ mình cầu xin liền muốn lên tiếng giúp đỡ anh ta. Ran và Sonoko định tiến lên nhưng đã bị Namiko ngăn lại, cô biết quy tắc là quy tắc, dù người kiểm soát đồng cảm vì lời nói của anh ta đến đâu cũng không thể làm trái luật. Cô nhìn họ gật đầu ý bảo mình có thể xử lí.

Bỏ qua ánh nhìn gắt gao của Shinichi, mà cô cũng không hiểu từ lúc nào cứ hễ thấy loại ánh mắt này liền có chút rùng mình. Cứ như cô luôn là kẻ gây chuyện trong mắt anh ta vậy.

"Honey à, sao anh bất cẩn vậy, làm rơi vé ở ngoài sảnh làm em kiếm cực lắm đấy" Namiko đến cạnh chàng trai kia khoác lên tay anh giọng nũng nịu:

"Anh phải thưởng cho người ta đó nha, em tìm đến người đầy mồ hôi rồi!"

Chàng trai kia cứng người như khúc gỗ khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp này từ đâu đến làm nũng với mình, nhưng vừa hay đây là cơ hội để anh có thể lên tàu, anh nhìn cô vài giây, ngay lập tức nhập vai người bạn trai hoàn hảo đưa tay vỗ hai cái lên má cô:

"Được, em muốn gì anh đều chiều"

"Khụ, khụ" Bị phát cơm chó trước mắt như vậy, dù là người đã có gia đình như kiểm soát viên cũng phải ngượng đỏ cả mặt. Namiko cười gượng khi bị anh ta chạm vào, cô lấy ra một tấm thẻ VIP, thực chất giá chiếc thẻ này có thể cho hai người cùng ngồi khoang hạng sang bậc nhất nhưng cô muốn cùng bạn bè ở cạnh nhau nên ở khoang hạng một, còn người con trai này cô tất nhiên không cho anh ta hưởng lợi, liền nhờ quản lí tàu xếp cho anh khoang hạng hai, như vậy đã nhân từ lắm rồi.

Và rồi kết quả sau khi cô và anh ta được bước vào khoang tàu, cô liền buông tay hắn ra rồi một mạch rời đi mà không kịp nhìn thấy một đạo ánh mắt tìm tòi từ người con trai ấy dán lên mình.

Namiko đưa tay xoắn nhẹ vài sợi tóc trên tay, ánh mắt như kẻ đi săn nhìn con mồi thấp bé:

"Khả năng nhận dạng loại người của tôi rất tốt, ngay từ đầu...anh đã nói dối"

"Thế sao? Nhưng cô đã trở thành đồng phạm của kẻ nói dối đấy"

"...." Người con trai này cho cô cảm giác anh ta không đơn thuần là một người muốn đi tàu, cứ như anh đang giấu giếm điều gì đó...

"Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ, tôi chỉ đến xem anh có đang lợi dụng lòng tốt của tôi làm chuyện ác không thôi" Namiko không muốn nán lại, cô đứng dậy khỏi ghế định rời đi, bàn tay mềm mại lại bi người kia giữ lại. Gần đây Namiko cảm thấy con trai Nhật Bản đều thích nắm tay con gái ngay ả khi chưa thân thiết?

"Cô tên gì? Chẳng lẽ không thể cho tôi biết tên ân nhân sao?" Giọng anh mang chút ý tứ như đang muốn tán tỉnh cô. Namiko đã quá lão làng trong việc được người khác tỏ tình theo đuổi, lời nói nào mà cô chưa từng nghe, nhẹ quay người không mặn nhạt đáp:

"Namiko Sasaki, còn anh?"

"Kaito Kuroba, đó là tên tôi"