Chương 28: Kí ức cũ

Cuối tuần này, Namiko muốn đi dạo phố một mình, gần đây đường phố cũng khá nhộn nhịp vì họ chuẩn bị cho một lễ hội sắp đến. Cô mặc đơn giản chiếc váy baybydoll màu trắng, tóc buộc một chiếc nơ đỏ nhỏ xinh. Đột nhiên điện thoại đổ chuông. Là cuộc gọi đến từ một người bạn cũ của cô ở Trung Quốc. "Tử Doanh đại sư tỷ, có chuyện gì sao?"

"Tớ bảo cậu đừng gọi tớ kiểu đó rồi mà? Dị lắm đấy" Nam Tử Doanh thực chất là đàn chị dạy võ cho cô trong khoảng thời gian cô định cư tạm thời ở Trung. Tính cách cậu ta khảng khái lại rất cởi mở, mối quan hệ thân thiết giữa hai người được hình thành cũng nhờ sự chủ động của cậu ấy...

"Vậy cậu gọi tớ có việc gì?"

"Tớ đang ở sân bay, không biết có kịp về dự sinh nhật của cậu không, nên gọi hỏi cậu muốn quà gì, tớ sẽ ship ngay sang Nhật Bản"

"Không cần" Namiko từ chối ngay. Tiểu thư như cô còn thiếu thốn gì nữa sao?

Khụ!

?

Namiko đang đứng trước một quá Cafe tên Poirot. Hình như là tiệm mới mở. Người nam nhân đứng trước cửa kia nhìn cô khẽ cười:

"Chào quý khách"

Chắc do cô nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là mời gọi khách thôi.

Namiko gật đầu chào lại theo phép lịch sự. Lúc này mới có dịp nhìn tổng quan quán Cafe này. Không nhịn được cảm thán:

"Chỗ này bày trí rất đẹp...."

"Vậy sao, cảm ơn cô. Thỉnh thoảng cô hãy ghé quán nhé, chúng tôi chỉ vừa mở cửa."

"À được..." Lúc nhìn lại điện thoại, cô bạn kia đã lặn ngủm rồi. Cô tắt màn hình định rời đi thì người kia lên tiếng:

"Xin thứ lỗi, tôi có một câu hỏi.Gần đây trong khu phố có vẻ nhộn nhịp, chuyện gì diễn ra vậy?"

Namiko yên lặng hồi lâu, nếu muốn hỏi sao anh ta không hỏi những người thoạt nhìn là dân bản địa đi? Lại lao vào hỏi một người ngoại quốc như cô. Nhưng cô vẫn tự nhiên đáp lời:

"Là lễ Bạch Sơn"

"À tôi hiểu rồi, tôi từ nơi khác đến nên không biết, lễ hội đó có vui không?"

Xem ra anh ta không phải người ở đây. Ăn mặc giản dị nhưng phong cách làm người ta phải lưu tâm.

"Cô đang dò xét tôi à? Có ác ý không đấy?" Anh ta nhếch miệng cười nhìn cô trêu chọc.

"Đừng nghĩ nhiều"

Lúc này điện thoại từ Tử Doanh lại đến, cô bật máy, giọng cổ lanh lảnh lên:

"Này? nghe rõ trả lời! Còn đó không?"

"Nghe" Namiko thở dài bất lực.

"Giọng gã vừa rồi là ai thế, tớ nghe mà muốn rụng trứng luôn, trầm trầm ấm ấm đúng gu tớ!!!"

"..."

"À, người em trai khác cha khác mẹ từ nhỏ bám dính lấy cậu dạo này sao rồi? Tớ chả nghe tin tức gì từ cậu ta kể từ khi cậu đi đến Anh, bỏ lại cậu ta ở Trung Quốc."

"Tớ không rõ tình hình em ấy hiện tại..."

Người con trai này từ nhỏ đã thích bám dính lấy cô, cậu là con trai người bạn thân của cha, tình cảm gia đình hai bên rất tốt, những lúc cô huấn luyện võ thuật cực khổ phía sau nhà, cậu bé luôn chạy lon ton theo sau đưa nước đưa bánh cho cô, nếu thấy cô đang bận sẽ không quấy mà ngồi yên bên cạnh. Hai người thực chất tuổi tác chỉ cách nhau vài tháng, nhưng vẫn là chênh nhau một tuổi. Cô nhớ rõ lúc cha mẹ cậu bị kẻ thù gϊếŧ chết, mọi người thân dòng họ đều bỏ cậu mà đi. Cha cô đã đem cậu trở thành con nuôi và có đãi ngộ không thua kém cô.

Namiko có chút hoài niệm mở một đoạn audio do chính cậu ta gửi cho cô vào đêm sinh nhật năm 16 tuổi, cô đeo tay nghe nhỏ vào hai bên tai, rảo bước đi dạo, lúc này giọng nói nam trầm ấm vang lên bên tai:

[Chị à, hãy nghe kĩ đoạn tin nhắn này nhé. Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday from the bottom of my heart....em yêu chị]

Dean...Đó là cái tên người em trai ám ảnh cô đến tận bây giờ...Một đứa trẻ luôn dành cho cô tình cảm chân thành nhất, nhưng sau khi cha mẹ mất, được bác sĩ chẩn đoán là mắc chứng bệnh"Rối loạn nhân cách chống xã hội", là một chứng bệnh có đặc điểm là coi thường hoặc vi phạm các quyền của người khác trong thời gian dài, cũng như khó duy trì các mối quan hệ lâu dài. Thiếu đồng cảm thường là một biểu hiện rõ ràng, cũng như có hành vi bốc đồng và hung hãn.

Một đứa trẻ mất cha mất mẹ lại còn tự phong bế mình như vậy, dù là người có trái tim sắt đá cũng phải đau lòng cho cậ. Huống gì em ấy là người luôn ở bên cạnh giúp cô vơi đi phần nào cô đơn, làm sao cô nỡ bỏ rơi một người em trai như vậy, cô muốn bảo vệ em ấy, chính vì thế...Cô mới phải rời đi đến nước khác, vì mục tiêu của băng nhóm đối thủ chính là đứa con gái duy nhất của ông trùm...