Chương 30: Lo cho em

Thần Vũ là bạn học nam ngồi cạnh cô năm lớp chín. Cậu ta có tính cách hòa đồng dễ gần. Thường bắt chuyện với cô, nếu nói là thân thiết thì không đến mức độ đó nhưng cậu ta là người có thể tin tưởng được. Vì vậy việc cậu ta được làm lớp trưởng đều có sự nhất quán của cả lớp.Thần Vũ vừa vào lớp liền nhìn về hộp thức ăn trên bàn cô:

"Là của em trai chuẩn bị à?"

Khuynh Tâm lấy một cuốn sách từ cặp ra đặt trên bàn, nghe cậu hỏi chỉ gật đầu xem như câu trả lời.

Ting!

Là tin nhắn từ Dean. Khuynh Tâm mở tin nhắn ra xem.

[Chúc chị một ngày tốt lành]

Sắp vào tiết, Khuynh Tâm để điện thoại ở chế độ yên lặng rồi bỏ vào cặp. Thần Vũ nhìn cô hồi lâu, cậu biết rõ Khuynh Tâm là người hướng nội, mỗi lần lớp có hoạt động đều không tham gia, một cô gái luôn tách biệt với mọi người...Nhưng cậu lại vô tình bị sa vào mà không lối thoát. (Chị nhà không làm gì cũng thu phục được trái tim mỹ nam)

"Một lát chia sẻ phần ăn trưa với tớ đi, được không?"

Khuynh Tâm quay mặt sang Thần Vũ. Cậu ta không mang theo đồ ăn trưa hay sao mà phải xin cô?

"Đi mà!"

Cô như không tin nổi nhìn cậu ta, đang làm nũng để được ăn sao?

"Được" Khuynh Tâm không nghĩ nhiều, dù sao sushi Dean làm khá nhiều, một mình cô ăn cũng không hết.

Đến giờ trưa, khi cô mở khóa điện thoại, đã có 20 tin nhắn được gửi đến.

"Là em trai cậu à?"

Khuynh Tâm nhíu mày, sao cậu ta có thể vô ý tứ nhìn điện thoại người khác như vậy.

Cô nhanh chóng trả lời để em ấy an tâm

[Xin lỗi, lúc đó đang học, không trả lời em]

Bỏ điện thoại vào túi, nhìn cậu ta đang ăn sushi của mình một cách ngon lành mà thở dài.

"Em trai cậu nấu ngon thật, có thể mở nhà hàng đấy chứ"

Khuynh Tâm phớt lờ cậu, đẩy hộp thức ăn cho cậu ta:

"Thích thì ăn nhiều vào" Cô cũng không thiếu ăn, những món này chỉ cần nói với Dean một tiếng là có ngay.

Ngay sau tin nhắn, Dean đã gọi cho cô:

"Em đã đợi để gọi chị mãi ~"

"Em ăn trưa chưa?" Chỉ với cậu cô mới lộ ra một mặt ôn nhu.

"Rồi ạ. Vì chị đã bảo vậy mà"

"Nếu chị không nói, em cũng phải biết chăm sóc bản thân" Khuynh Tâm răn đe nói với cậu.

"Không muốn, em muốn chị nói với em mỗi ngày"

"Em lại ngốc nghếch?"

"Vì...em thích chị"

"Vậy tối gặp lại nhé" Khuynh Tâm vươn tay định kết thúc cuộc gọi thì bên cạnh, Thần Vũ chợt đánh rơi nĩa.

Cô quay đầu về hướng phát ra âm thanh.

"Xin lõi cậu nhé" Thần Vũ vụng về nhặt nĩa lại.

Đấu dây bên kia yên ắng hồi lâu, sau mới lên tiếng, giọng càng trầm thấp xuống đến lạnh lẽo:

"Ai đang ở cạnh chị?"

"Bạn học cùng lớp. Cậu ấy muốn cùng ăn...."

"Chia sẻ món ăn là chuyện thường, nhưng....sao lại là nam?"

"....." Khuynh Tâm đau đầu thật sự. Lúc này không biết phải làm gì tiếp theo. Giọng nam bên kia hiện lên tia tàn nhẫn:

"Phiền thật đấy..." Sau đó cú điên thoại liền kết thúc, mọi thứ chìm trong yên lặng.

Cuối cùng cũng đến giờ ra về, cô mang balo trên vai, người bạn cùng bàn Thần Vũ nhìn sắc mặt cô không tốt nên hỏi:

"Cậu không khỏe sao?"

"Chắc là do đau đầu" Khuynh Tâm đưa tay xoa xoa mi tâm.

"Uống cái này đi" Thần Vũ đưa cô một viên thuốc, cô không nghi ngờ gì liền uống một hơi.

"....cảm ơn"

Khuynh Tâm rời khỏi lớp, trên tay vẫn là điện thoại, cô đang cố gọi lại cho Dean nhưng đều không có kết quả.

Cô cắn nhẹ môi, nổi bất an trong lòng càng dâng cao.

Khi về đến nhà, ngay lập tức nhấn chuông cửa nhưng đợi hồi lâu vẫn không có câu trả lời. Cô đành tự nhập mã rồi bước vào nhà. Đèn phòng khách không hề được bật lên, cô có chút lo lắng đi sang phòng em ấy, kết quả vẫn không có ai.

Khuynh Tâm bất an rời khỏi nhà, dọc các ngỏ đường đều đảo mắt tìm.

Liệu em ấy sẽ xảy ra chuyện gì không....Cô dừng lại và suy nghĩ. Trong đầu cô lại hiện về hình ảnh một cậu bé lủi thủi một góc ở con hẻm nhỏ ấy...lẽ nào?

Cô chạy nhanh đến nơi đó, quả nhiên em ấy ở đây.

"Dean"

"...."

Cô chạy nhanh đến, hai tay giúp em ấy phủi sạch những hạt tuyết trên vai.

"Chị....không rời bỏ em sao?"

"Dean, đừng nghĩ lung tung. Em không tin chị sao?"

"Không, em chỉ không tin những nam sinh bên cạnh chị"

"....Dean"