Chương 3: Trị thương

Nhiệt độ trong phòng còn lạnh hơn khi nãy, nhưng cậu chỉ mặc một thân áo đơn lại vội đến đổ cả mồ hôi.

Cậu mang băng gạc có cặn thuốc khi nãy tới bên giường, đẩy chăn qua một bên rồi cẩn thận chạm vào vết thương trên người anh.

Nam nhân rõ ràng càng thêm khó chịu, mỗi lần anh động đậy là vết thương lại vỡ ra thêm.

Tạ Lan Tinh thấy anh không phối hợp, liền hạ quyết tâm bò lên giường ngồi xổm lên người anh.

Trong lúc cậu đang muốn đổi vải cũ thì tay của Tạ Lan Tinh lại bị người nắm lấy lần hai.

Hàng mi vừa dài vừa dày của nam nhân run rẩy, anh mở mắt, trong đôi mắt dường như vừa xẹt qua một tia sáng tím.

Lúc muốn nhìn kỹ thì con ngươi đen láy của anh đã nhìn tới, công tử lúc này mới chậm chạp thấy đau.

“Đau…”

Văn Tự bất chợt thả lỏng tay, người trước mắt chỉ mặc một thân áσ ɭóŧ mềm mại ngồi trên người mình.

Dựa vào ánh sáng mông lung của cái đèn l*иg trên đất, anh thấy người nọ tóc dài không buộc, đẹp đến không sao tả xiết.

Tạ Lan Tinh bị anh nhìn đến có chút thẹn, trong nhất thời cũng quên mất đứng dậy.

“Đây là lần thứ hai huynh nắm đau tay ta.”

“Ngươi là ai?”

Giọng của nam nhân rất trầm, không mang theo chút tình cảm nào, thậm chí có ý nói không tốt. Nhưng công tử luôn khoan dung tốt bụng với người bị thương, nên cậu cũng không vì thế mà tức giận, trái lại còn cảm thấy giọng nói này rất rõ ràng, không suy yếu, lập tức lập công cho y thuật tinh xảo của mình.

“Huynh cuối cùng cũng tỉnh.” Tạ Lan Tinh nhìn anh, cười đến cong cong mắt.

Thái độ này của cậu làm Văn Tự ngơ ngác, chẳng lẽ thật sự có người luôn đợi anh, mong anh tỉnh lại.

Không đợi anh phản ứng lại thì người nọ đã trở tay nắm lấy cổ tay hắn bắt mạch: “Ta là Tạ Lan Tinh, không biết huynh xưng hô thế nào.”

Văn Tự vừa muốn mở miệng, vết thương trước ngực lại làm anh đau đến nhăn mày.

“…” Tạ Lan Tinh sờ mũi một cái, dùng cả tay lẫn chân bò xuống người anh.

“Mạch tượng của huynh rất lạ, ngày mai ta vẫn cần phải sửa lại phương thuốc. À đúng rồi, ta vốn định giúp huynh xử lý vết thương, huynh đừng động, nó lại chảy máu bây giờ.”

Khi công tử làm việc thì rất nghiêm chỉnh, vừa nói vừa cẩn thận đắp thuốc mới cho anh: “Có thấy đau không? Vết thương của huynh rất sâu, không nên vận động mạnh, sau này phải dưỡng cho thật tốt.”

Cả căn phòng lớn đều chỉ dựa vào ánh sáng của cây đèn l*иg dưới đất để chiếu sáng.

Văn Tự mở rộng vạt áo mặc cậu muốn làm gì thì làm, dù biết rõ thảo dược trên thế gian vô dụng với anh nhưng cũng không mở miệng ngăn lại.

Tạ Lan Tinh tỉ mỉ lau vết thương cho anh rồi lại đổi dược từng cái một.

Tiểu công tử mặt mày tinh xảo, thần sắc nghiêm túc, cho dù chỉ mặc một thân áσ ɭóŧ nhưng cũng không dấu được khí chất cao quý.

Nhưng cậu lại rất thuần thục làm mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này, trong lòng Văn Tự có chút nghi hoặc, nhìn gò má ôn nhuận của cậu tới thất thần.

“Bây giờ ta…” Tạ Lan Tinh chạm vào mắt anh, con ngươi sâu thẳm như muốn hút người vào trong.

Tiểu công tử mới bước sang tuổi hai mươi, hồi đầu tháng vẫn còn mang theo khí chất hồn nhiên của thiếu niên, nét hồng đào trên mặt bị ánh sáng tối tăm trong phòng che khuất.

Cậu cố gắng bình tĩnh mà đắp mền cho Văn Tự, nói một câu: “Ta đi sắc thuốc cho huynh”, rồi vội vã chạy đi, ngay cả cái áo khoác vừa mang đến cũng quên mất.