Chương 15

Chúc Chúc ngoan ngoãn ngồi ở một bên, chăm chú nhìn anh lớn khắc hình người chưa cao bằng ngón tay cái.

Cô bé nhìn mắt và mũi của người đó, cảm giác người này như đang nhìn cái người khi nãy.

Chúc Chúc ngó nhìn, bàn tay nhỏ bé mở chiếc hộp, lấy bánh quy ra bỏ vào miệng ăn.

“Rồm rộp...”

Chúc Chúc nghe được tiếng mình ăn bánh quy lập tức che miệng nhai chậm lại, sợ âm thanh đó sẽ ảnh hưởng đến anh lớn.

Sau khi ăn tù tì mấy cái, cô bé ngừng ăn để không phát ra tiếng động nữa. Cô bé đặt nó sang một bên rồi tập trung nhìn thao tác của anh lớn.

……

Cố Thanh Diên cẩn thận điêu khắc, đợi làm xong hình người này mới cảm thấy xung quanh quá yên tĩnh, nhanh chóng quay đầu lại xem em gái mình thế nào.

Sau đó, anh ấy nhìn thấy một cảnh tượng hết sức đáng yêu, em gái đã tiến vào giai đoạn nửa tỉnh nửa mơ, cái đầu nhỏ không ngừng gà gật.

“Chúc Chúc, đến giờ đi ngủ rồi.”

Cố Thanh Diên xem đồng hồ, đứng dậy đến gần em gái, nhẹ nhàng lay cô bé, ôn nhu nói: “Chúc Chúc, rửa mặt xong rồi đi ngủ, không là sẽ dễ bị sâu răng, con sâu đó sẽ ăn hết răng của em, tới lúc đó không được ăn ngon nữa đâu.”

Lúc này tầm nhìn của Chúc Chúc đã mờ đi, cô bé không biết anh lớn đang nói gì, cho đến khi nghe thấy “không được ăn ngon nữa”, cái đầu nhỏ lập tức dựng thẳng, đôi mắt khép hờ phải mở to.

“Anh lớn, Chúc Chúc muốn ăn ngon, em đi đánh răng ngay đây.”

Cố Thanh Diên nhìn em gái lên tinh thần, nói xong liền nhảy xuống ghế chạy ra ngoài, anh ấy cười nhẹ vài tiếng rồi đi theo cô bé.



“Anh lớn, ngủ ngon.” Chúc Chúc rửa mặt xong rồi lên giường nằm, vẫy bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm với anh lớn đang đứng cạnh giường.

“Ngủ ngon.”

Cố Thanh Diên giúp em gái đắp chăn, tắt đèn, lặng lẽ đi ra ngoài.



Sáng hôm sau.

Chúc Chúc nhổm dậy trên giường, đưa tay vò vò mái tóc rối bù, mở hờ đôi mắt đang ngái ngủ, vác cái đầu nghiêng ngả rời khỏi phòng, vừa bước ra đã ngửi thấy mùi thơm.

“Thơm... thơm quá.”

Cô bé hít hít cái mũi, mở đôi mắt đờ đẫn, xác định phương hướng rồi lần theo mùi hương.

Chúc Chúc mơ mơ màng màng đi tới trước cái bàn, nhìn thứ tỏa ra mùi thơm trên đó, ngáp một cái, vươn đôi tay nhỏ nhắn ra.

“Bắt quả tang Chúc Chúc nhé.”

Cố Thanh Diên ra khỏi bếp chuẩn bị đánh thức em gái. Vừa mới đi ra thì đã trông thấy em gái đang bận quần áo ngủ đứng ở đó.

Rõ ràng là cô bé vẫn chưa tỉnh ngủ, hai bàn tay nhỏ nhắn như thể theo bản năng với lấy bữa sáng trên bàn.

Cố Thanh Diên kịp thời bắt được cái tay của em gái, ngăn lại.

Chúc Chúc cảm nhận tay của mình được một bàn tay to lớn bao lấy, cô bé lập tức mở choàng mắt, ý thức trở nên tỉnh táo hơn một chút, ngây ngốc nói: “Đồ ăn ngon.”

Cố Thanh Diên nhìn dáng vẻ em gái bĩu môi nom rất đáng yêu, anh ấy buông bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ra, cười vài tiếng: “Quả trứng hồ đồ này, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt, làm xong những việc đó thì mới được ăn.”

Chúc Chúc nghe được lời anh lớn nói mà hoàn toàn trở nên tỉnh táo, vẻ mặt cô bé nghiêm túc phản bác: “Anh lớn, Chúc Chúc không phải là quả trứng hồ đồ, mà là quả trứng ngon.”

Cố Thanh Diên: “???”

Cố Thanh Diên không hiểu em gái mình đang nói gì, chỉ cho rằng cô bé chưa tỉnh ngủ nên nói mớ.

Anh ấy vỗ trán em gái, nhếch khóe môi: “Chúc Chúc, mau đi đánh răng rửa mặt nào, không là đồ ăn sẽ hết mùi thơm đấy.”