Chương 7: Quá trình tán anh và nhớ lại (P1)

Trong lúc Tiêu Chiến đang ăn thì ở bên công ti Vương thị cậu nhỏ Vương Nhất Bác đang đau đầu nghĩ xem nên tán anh như nào, thấy cũng khá muộn rồi cậu đứng lên xuống tầng hầm đi về, đi được một lúc đang đợi đèn đỏ cậu chợt quay sang nhìn phía bên kia đường thì thấy anh đang ngồi ăn một mình. Cậu chạy ngược lại sang bên kia đường đỗ xuống rồi thản nhiên đi tới bàn anh đang ngồi và ngồi xuống.

Đang mải ăn nên Tiêu Chiến cũng không để ý thì chợt ánh sáng trước mặt bị che đi một ít ngẩng lên thì thấy Vương Nhất Bác đang đứng trước mặt mình. Anh thở dài nói: “Cậu điều tra tôi rồi bây giờ theo dõi tôi hả, tôi nói rồi tôi không thích cậu đâu nên cậu đi về đi đừng làm phiền tôi lúc ăn.”

Nghe vậy Vương Nhất Bác hơi buồn nhưng cũng khôi phục tâm trạng rồi nói: “Ít ra anh cũng nên cho em cơ hội chứ, anh chưa biết em như nào sao mà từ chối nhanh vậy được. Anh cho em thời gian thì anh mới biết được là anh có thích em hay không chứ.”

Thấy cậu chưa bỏ cuộc tâm tình Tiêu Chiến cũng đang vui vẻ vì được ăn ngon nên nói: “Được thôi, tôi cho cậu 1 tháng sau đó không được thì thôi nhá, tôi ăn xong rồi tôi về trước đây.”

Được cho cơ hội nên Vương Nhất Bác vô cùng vui vẻ nói: “Anh để em đưa anh về nhá, dù gì em cũng đang về.”

Xe Tiêu Chiến đang bảo dưỡng định kì, vốn định gọi taxi về thấy cậu nói vậy thì anh quay sang rồi nói: “Cũng được chở tôi về khu Đông Thành nhá.”

Nghe thấy vậy Vương Nhất Bác lập tức chạy ra lấy xe chở anh về.

Trên đường về anh thì chỉ chú tâm nhìn cảnh quan bên ngoài mà chẳng chú ý tới cậu. Vương Nhất Bác khơi chuyện ra nói: “Thực ra đây không phải lần đầu chúng ta gặp nhau đâu.”

Nghe vậy Tiêu Chiến quay sang nói: “Chắc là từng gặp ở buổi tiệc nào đó rồi chứ gì, không cần nhắc lại đâu.”

Vương Nhất Bác định nói gì đó thì điện thoại Tiêu Chiến rung lên báo có người gọi tới. Anh bắt máy thì đột nhiên trở nên hoảng hốt quay sang bảo Nhất Bác đưa anh tới bệnh viện thành phố nhanh.

Dù không biết có chuyện gì nhưng thấy anh nghiêm túc thì cậu lập tức tăng tốc tới bệnh viện.

Vừa tới cổng anh lập tức mở cửa ra chạy vèo vào trong mà chưa nói gì với Nhất Bác.

Tới phòng VIP trên tầng cao nhất bệnh viện thì thấy ba Tiêu chân bó bột nằm trên giường cậu thở phào nói: “Ba đi xe cẩn thận chút xem nào tuổi lớn rồi bị thương khó khỏi lắm biết không, từng này tuổi rồi còn đuổi theo cướp làm gì chứ, báo cảnh sát là được rồi.”

Đang yên đang lành nằm nghỉ thì bị cậu con trai cưng tới mắng ông thở dài nói: “Ba đây còn khỏe chán nhá chưa thấy con cưới thì ba chưa quy tiên được đâu, mau cưới đi để ba còn được bồng cháu với người ta. Người ta bằng tuổi ba có mấy đứa cháu để chơi rồi đấy.”

Nghe vậy Tiêu Chiến chỉ biết câm nín định ra ngoài hỏi bác sĩ tình hình thì thấy Vương Nhất Bác đang thập thò ngoài cửa anh mới chợt nhớ hồi này chưa cảm ơn người ta nữa

Vương Nhất Bác bên ngoài nghe vậy thì tủm tỉm cười, đang chăm chú nghe thì anh đã xuất hiện ngay bên cạnh với vẻ mặt khó hiểu nói: “Sao cậu biết tôi ở đây mà lên, với lại cảm ơn cậu đã đưa tôi tới đây giờ cậu về đi tí tôi tự về được.”

Vương Nhất Bác làm sao có thể để anh đi về được nói: “Em đưa anh tới đây thì sẽ có trách nhiệm đưa anh về, mà với cả hỏi lễ tân thì biết thôi chứ sao.” Cậu chỉ dám nói phân nửa câu chuyện chứ nào đâu dám nói là cậu đe dọa san phẳng bệnh viện người ta chỉ để hỏi xem anh đi đâu rồi.

Tiêu Chiến thấy cậu nói vậy thì chỉ ừ cái rồi đi tìm bác sĩ để hỏi tình hình Tiêu ba.

Sau khi biết chỉ là rạn xương nhẹ thôi thì anh cũng an tâm hơn. Bước ra ngoài thấy cậu vẫn đứng dựa tường đợi anh lên tiếng: “Cậu ăn gì chưa, muốn ăn thì tôi đi mua đồ ăn cho ba tiện mua luôn cho.”

Lúc này Vương Nhất Bác mới nhớ ra là chưa gì bỏ bụng nên đi theo Tiêu Chiến mua đồ ăn.

Trong lúc đợi đồ ăn, anh nói: “Mẹ tôi mất sớm nên còn mỗi ba nên tôi hơi lo lắng thái quá làm phiền cậu rồi xin lỗi nha, giờ này chưa ăn nên chắc cậu đói lắm rồi đợi xíu người ta mang ra rồi mang về mà ăn nhá tôi đem lên cho ba rồi xuống ngay.”

Quả đúng thật là anh xuống ngay đi tới gần cậu anh lại nói: “Món này về phải hâm lại ăn mới ngon nhá.”

Đưa Tiêu Chiến về tới trước cửa nhà cậu xuống trước mở cửa cho anh lấy tay che đầu cho anh xuống. Tiêu Chiến thấy mình đâu yếu ớt tới mức đó nhưng cũng chả nói gì chỉ cảm ơn rồi bảo cậu về đi.

Trước khi vào nhà cậu nói lớn: “Mai em đợi anh ở đây rồi chở anh đi làm nhá.”

Tiêu Chiến định từ chối mà cậu đã leo lên xe phóng đi mất rồi nên đành vào nhà. Lên phòng tắm rửa bật điện thoại lên thì thấy lời kết bạn mới từ wechat. Anh mở lên thì thấy là Vương Nhất Bác thì cũng do dự nên đồng ý hay không rồi cũng đồng ý xong thì đi vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ sau một ngày dài đủ mệt mỏi.

Vương Nhất Bác vừa về tới nhà thì thấy mẹ và cha đang ngồi sẵn ở phòng khách, cậu chào một câu đang định lên phòng thì ba cậu nói: “Mai rảnh thì đi xem mắt đi mau chóng kết hôn đi chứ con định để ba mẹ nói mãi à.” Đối tượng xem mắt của cậu là con gái của nhà chính trị gia mới lên gần đây tên là Tiểu Hồng.

Cứ ngỡ cậu sẽ từ chối rồi cãi nhau với ông bà một trận nào ngờ cậu nói: “Bố mẹ không phải lo con có đối tượng rồi, con đang tán người ta nên bố mẹ cứ chờ đi, mà hai người cũng biết anh ấy đấy.”

Ông bà Vương mù mịt nhìn con trai mình đang cười tủm tỉm nói thì vô cùng bất ngờ bởi chả mấy khi thấy cậu con trai mình cười được như thế. Bà Vương hỏi: “Ai thế, con cái nhà ai.”

Nhất Bác đáp: “Mẹ cứ từ từ con sẽ đưa anh ý về ra mắt sau, giờ con đi nghỉ đã.”

Lên phòng vừa mở điện thoại ra thấy Tiêu Chiến đã đồng ý kết bạn với mình thì vui như mở hội tới mức thức nguyên đêm sáng hôm sau nhìn cậu như con gấu trúc.

Sáng hôm sau đúng như lời hứa 6 rưỡi cậu đã có mặt trước nhà Tiêu Chiến chờ. Vốn là người dậy sớm quen nên 7h kém 15 anh đã ra khỏi cửa thấy Vương Nhất Bác đứng đợi y như lời nói tối qua.

Tiêu Chiến tiến tới nói: “Cậu chờ lâu chưa với cả sau này cậu không cần đón tôi đâu tôi tự đi được.”

Vương Nhất Bác trả lời: “Em mới tới thôi, mà đón anh đi làm là điều em muốn làm nên anh không cần lo gì đâu, coi em như tài xế riêng là được rồi .”

Chả thèm nói nữa anh tính ngồi lên ghế sau thì Nhất Bác kéo anh lên ghế phụ rồi vươn qua người anh thắt dây an toàn. Từ khoảng cách gần Tiêu Chiến ngửi thấy thoang thoảng mùi pheromon rượu vang đỏ Rever Retreat*. Anh vô thức đỏ mặt lên rồi nhắm mắt lại.

-> Còn phần 2 của chương nha mọi người hơi dài nên phải tách ra. hẹn mọi người tuần sau nha.

*Loại rượu này mình cũng không biết là loại gì chỉ là tra gg thì thấy thôi nên mọi người muốn tìm hiểu thì lên gg nha

13/01/2024