Chương 16: Ghen Tuông Hiện Hữu (2)

Hướng Thần Hy từ ban công giương mắt nhìn xuống bọn họ bên dưới khuôn viên nói cười nhắc đến Tô Dĩ Lăng, khóe môi vừa vặn lộ ra một đường cong hoàn hảo: “Huỳnh Vũ Hy, so với những gì tôi nghĩ, cậu quả nhiên mềm lòng hơn rất nhiều.”

Hướng Thần Hy nói vừa dứt câu, tiếng chuông thông báo từ di động của anh vừa vặn đã truyền đến.

Hướng Thần Hy thu lại vẻ đắc ý vừa rồi, duy trì nghiêm túc trở vào trong phòng ngủ, tìm đến bàn làm việc cầm di động lên xem.

Trên thanh màn hình hiển thị lời nhắc từ phía cô nhóc vừa cập nhật trạng thái, Hướng Thần Hy không do dự ấn xem.

Trên Instagram, Tiểu Như buồn bã viết: “Người đã không cần đến vật cũng không thể giữ được, ông trời đang trêu đùa tôi à?”

Hướng Thần Hy không nghĩ nhiều nhấn thích bài đăng trên của cô, sau đó anh tìm đến khu vực bình luận soạn nội dung gửi đi: “Cũng tốt. Có khi thứ mà sau này em nhận lại được, so với thứ mà em mất đi còn tốt hơn rất nhiều lần.”

Bình luận được hiển thị chễm chệ bên dưới bài viết, ánh mắt người đàn ông dần lộ ra hài lòng.

Giống như dự kiến, bên kia cô nhóc rất nhanh đã nhận được bình luận của anh.

“Cherry?” Tiểu Như lẩm bẩm tên người vừa gửi bình luận đến, đột nhiên có chút phức tạp nói: “Tại sao mình lại cảm thấy người tên Cherry này hiểu rõ thứ mà mình đánh mất vậy cơ chứ?”

Không rõ tại sao.

Chỉ là cô có cảm giác rất bất an.

Tiểu Như vì đề phòng đã không trả lời bình luận của người đó, cô ngẩng ngơ nhìn vào cổ tay đang trống trải của mình, vừa vặn xâu chuỗi lại mọi thứ thì lúc này Trịnh Như Ý gọi đến.

Tiểu Như giật mình nhìn màn hình điện thoại hồi lâu mới trả lời nàng ta: “Như Ý, tìm tao có chuyện sao?”

Trịnh Như Ý bên kia đầu dây nhồm nhoàm nói: “Vừa nhìn thấy bài viết, muốn gọi xem tình hình của mày thôi.”

Tiểu Như à một tiếng vô vị.

Vốn dĩ cô đang muốn xóa bài đăng kia đi thì Như Ý gọi đến, đúng là bị nàng ta dọa sợ mà.

“Thế nào? Đánh mất cái gì?”

Tiểu Như nghe rất rõ âm thanh nhai snack của Như Ý, mặt mũi có chút không được vui.

Cô ấy là nghiêm túc quan tâm cô đấy chứ?

Hừm.

Tiểu Như thất thỉu bảo: “Tao lỡ làm mất lắc tay Huỳnh Vũ Hy tặng rồi.”

Một tiếng nhai giòn tan phát ra từ snack ở bên kia đầu dây, mặt mũi Tiểu Như tối sầm lại thấy rõ.

Trịnh Như Ý rõ ràng là hóng chuyện hơn là quan tâm cô đây mà.

“Cha, snack này đúng là ngon thật a.”

Tiểu Như giận xì khói: “Thôi vậy!”

Cô muốn tắt di động đi thì Trịnh Như Ý chen vào: “Dễ dỗi thật đấy. Có cần bổn tiểu thư giúp mày không?”

Ừm, thật ra trong nhóm bọn cô Như Ý là người sáng suốt nhất, tuy nàng ta ít khi có việc thành, nhưng mà ít ra có người trò chuyện cũng không phải chuyện xấu.

Tiểu Như miễn cưỡng nói: “Nói nghe xem.”

Người bên kia liền ho lên một tiếng, rất nhanh bày ra giọng thám tử: “Hôm qua lắc tay vẫn còn chứ?”

Tiểu Như cẩn thận nhớ lại trả lời Trịnh Như Ý: “Sáng ra vẫn còn.”

“Vậy lúc mày phát hiện bị mất là khi nào?”

Tiểu Như lần nữa nhớ lại: “Là vừa rồi, trong lúc ăn thì không nhìn thấy nữa.”

“Đã tìm kỹ khắp nơi chưa?”

Tiểu Như xị mặt đáp: “Đều không thấy!”

“Trong xe thế nào?”

Nghe đến hai chữ trong xe Tiểu Như liền giật mình: “Không, không đâu!”

“Không đâu là ý gì?”

Tiểu Như hơi chột dạ, cô cố ý không muốn nói: “Không, không thể nào làm rơi trong xe được.”

Cô không nhớ rõ.

Chỉ là khi đó bọn họ cùng nhau trong xe, động tác của anh tuy có thô bạo nhưng không thể làm mất vào khi đó.

Nếu vậy, không lẽ làm mất ở phòng Phí Mặc Nhiên?

Không!

Nhất định không phải!

“Vậy thì kỳ lạ thật. Không ở trên xe cũng không ở trong phòng, vậy có khi nào làm rơi ở trường không?”

Tiểu Như cắn môi không dám xác định.

Hôm qua cô đến rất nhiều nơi, ngoài trường học còn có cả tập đoàn Thẩm Thinh nữa, nếu vậy… phạm vi chuyện này sẽ rất rộng.

Thật sự khiến cho người ta đau đầu mà.

Kiều gia.

Triệu Lãnh Ngôn vui vẻ đến tìm Phí Mặc Nhiên nói về chuyến dã ngoại của anh và Vũ Huyên sáng nay, lập tức nhận được một đôi mắt đanh thép: “Dã ngoại? Chỉ cậu và con bé?”

Phí Mặc Nhiên nhấn mạnh năm chữ ‘chỉ cậu và con bé’ khiến Triệu Lãnh Ngôn không khỏi sởn gai ốc.

Phí Mặc Nhiên là có ý gì chứ?

Là anh không tốt?

Hay anh ấy suy nghĩ anh không giống người tốt?

Thường ngày cũng là anh đến trường đón Kiều Kiều, cùng cô mua sắm, dạo phố, so với dã ngoại lần này có khác biệt gì chứ?

Triệu Lãnh Ngôn quan ngại nhìn Phí Mặc Nhiên, ngốc đến không hiểu nói: “Tôi và Kiều Kiều vẫn thường xuất hiện cùng nhau như vậy, tôi không thấy có gì không tốt cả. Kiều Kiều cũng không có ý kiến khi tôi đi cùng với cô ấy, anh không cần lo lắng cô ấy sẽ không thoải mái đâu.”

Câu nói này khiến Phí Mặc Nhiên im lặng trong giây lát, các đầu ngón tay thon dài gõ lên giáo án trở nên lạnh lẽo hơn.

Trước đây anh vẫn cho rằng Triệu Lãnh Ngôn làm người quá đơn giản, xem ra kẻ đơn giản có phúc của đơn giản, không giống như anh trước sau đều đầy rẫy gánh nặng đến không thể thở được.

Việc anh lo lắng Kiều Kiều bị Lãnh Ngôn bắt nạt, xem ra là người già lo nghĩ quá nhiều rồi.

Triệu Lãnh Ngôn tương tự Kiều Vũ Huyên chỉ là một đứa trẻ không lớn, anh cần gì phải căng thẳng như thế.

Dừng lại, Phí Mặc Nhiên lần nữa nhìn đến chỗ Lãnh Ngôn, lần này tâm tình anh đã hoàn toàn cơi nới hơn vừa rồi: “Việc của bọn trẻ các cậu tôi không tiện xen vào. Lần này Chấn Nhiên thất hẹn tôi đoán con bé sẽ không được vui lắm, bây giờ có cậu đi cùng với Vũ Huyên, tôi nghĩ tâm trạng con bé chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều đó.”

!!!

Triệu Lãnh Ngôn không tin, ranh mãnh thăm dò người đàn ông nào đó: “Ông chủ, anh thật sự nghĩ vậy sao?”

Phí Mặc Nhiên nghe không ra: “Nếu không tôi nên nghĩ thế nào đây?”

Triệu Lãnh Ngôn liền nói: “Thì chính là phát tiết, sau đó mắng tôi một trận vì luôn bỏ rơi anh một mình mới phải!”

Nghe đến đây, Phí Mặc Nhiên cau mày mắng: “Hoang đường!”

Cả hai trừng mắt qua lại, cuối cùng Triệu Lãnh Ngôn không nhịn được phì cười.

Anh tự tin bản thân có chút vị thế trong lòng Phí Mặc Nhiên, không khách khí bày tỏ: “Vậy mà tôi còn lo anh bởi vì chuyện của Tiểu Như bên cạnh Lý Ân Tinh làm cho tâm trạng không được tốt, ảnh hưởng đến phán đoán, coi ra là tôi lo lắng thái quá rồi.”

“Gì?”

“Ý tôi là ông chủ như anh rất vĩ đại, là tôi nói nhanh quá, nói đến sai rồi!” Triệu Lãnh Ngôn giống như con cừu non đứng trước chúa sơn lâm uy dũng, thu lại như một hạt cát nhỏ. Anh ấy nhìn anh, anh liền sợ đến không dám nói sai nữa: “Nhưng mà có lời này tôi vẫn nên nói với anh, tiếp tục để con bé ở bên cạnh bọn họ, thật sự không phải là cách tốt.”

Phí Mặc Nhiên không phải ngốc, chuyện này anh đều hiểu, chỉ là tình huống hiện tại rõ ràng rất bất lợi với anh.

Anh là ai? Có vị thế như thế nào trong lòng của Tiểu Như?

Tất cả đều không có xếp hạng!

“Bớt nói linh tinh đi.” Phí Mặc Nhiên chột dạ, rõ ràng tâm tư giống như một đứa trẻ mất kẹo, vậy mà miệng lưỡi vẫn cứng rắn như đá: “Có thời gian lo chuyện của tôi, chi bằng quản tốt chuyện của cậu. Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu trước, Vũ Huyên chỉ là một đứa trẻ, cậu đừng hành động nông nỗi đấy!”

Đạo lý này... đang nói anh ấy sao?

Phí Mặc Nhiên ở trước mặt anh cao cao tại thượng như trời, ấy vậy mà sau lưng anh, anh ấy lại...

“Lẽ nào với Tiểu Như, anh không có lòng riêng sao?” Triệu Lãnh Ngôn nhìn anh ấy bằng đôi mắt tìm tòi, thoáng chút đã dừng lại vết thương trên môi Phí Mặc Nhiên: “Ông chủ, tình hình này, có lẽ anh cũng đã...”

“Đừng ở đây nói nhảm nữa, có thể Vũ Huyên lúc này đang đợi cậu, cậu mau chóng đến đó đi.” Phí Mặc Nhiên chột dạ cắt ngang lời Lãnh Ngôn, sau đó dùng đôi mắt lạnh lẽo uy hϊếp anh rời khỏi.

Lập tức, Triệu Lãnh Ngôn không dám nán lại thêm nửa bước, nói: “Ông chủ, tạm biệt.”

Triệu Lãnh Ngôn đi rồi, tâm tình Phí Mặc Nhiên mới hoàn toàn thả lỏng.

Anh tìm đến ngăn tủ, sau đó lôi từ bên trong ra một con hạc giấy được xếp bằng giấy origami màu hồng nhạt tinh xảo, bất giác nở nụ cười tuyệt đẹp.

Buổi chiều hôm đó, tại thư phòng biệt thự Win.

Tiểu Như vì chuyện chuyển trường bị Phí Mặc Nhiên phát hiện lo sợ anh sẽ nói lại cho Lý Ân Tinh nghe, bất đắc dĩ nghe anh giáo huấn trong điện thoại: “Vừa rồi một câu em cũng không cãi lại, quả nhiên tôi nghe không quen a.”

Tiểu Như mắng thầm Phí Mặc Nhiên bỉ ổi trong bụng.

Nếu không phải ở đây còn có Lý Ân Tinh quan sát, cô chắc chắn đã không ngồi yên nghe anh nói nhảm rồi.

Không nghe cô nhóc phản ứng, người bên kia đầu dây càng không buông tha nói: “Nếu như bên cạnh tôi em cũng là dáng vẻ ngoan ngoãn này giống như bên cạnh Lý Ân Tinh, thì tốt biết mấy nhỉ?”

Tiểu Như cắn răng nhịn.

Không được tức giận, cô tuyệt đối không được giận trong lúc này.

“Rõ ràng rất giận lại không thể phản ứng, nói không chừng, em sẽ bị thương đấy!”

Vừa dứt câu, Tiểu Như quả nhiên không nhịn được: “Phí Mặc Nhiên, thầy đừng có...” Tiểu Như không ngờ hai chữ quá đáng cuối cùng lại có thể kiềm được, nửa mừng, nửa lo cắn chặt răng, kiềm chế rất lâu Tiểu Như mới hoàn chỉnh câu nói: “Nếu vì chuyện em đến muộn mà làm ảnh hưởng thành tích của cả lớp, thì em ở đây nói xin lỗi với thầy, hy vọng thầy sẽ không chấp nhất với em.”

Trong bụng Tiểu Như không ngừng mắng chửi Phí Mặc Nhiên khốn kiếp!

Nếu không phải anh ta lấy chuyện chuyển trường uy hϊếp sẽ nói lại với anh, cô đâu cần phải mất mặt như thế!

Lại còn phải ở trước mặt anh xin lỗi Phí Mặc Nhiên, đúng là xấu hổ chết đi được!

Lý Ân Tinh nghe ra cuộc đối thoại bất thường giữa bọn họ, tuy vậy anh lại không có bất kỳ phản ứng gì khác thường, vô cùng thoải mái ôm lấy eo Tiểu Như, thi thoảng nhìn xuống cô nhóc trong ngực bằng đôi mắt tìm tòi, khiến cho Tiểu Như khi đó sợ đến toát đầy mồ hôi lạnh.

Tiểu Như còn chưa thoát khỏi run rẩy, giọng Phí Mặc Nhiên bên kia đầu dây đã truyền đến: “Em vì chuyện chuyển trường bất đắc dĩ mới hạ mình xin lỗi tôi, còn ở trước mặt cậu ta như vậy, có phải bây giờ em đang hận không thể gϊếŧ chết tôi hay không?”

“Phải đó!” Tiểu Như ấm ức đáp, tuy nhiên thái độ cứng rắn sau đó liền thay đổi: “Thầy Phí nổi tiếng đại nhân đại lượng, chắc là không đến mức cho em vào danh sách đen chứ?”

Lý Ân Tinh vẫn không rời mắt khỏi Tiểu Như, tình hình hiện tại Tiểu Như không thể phản ứng mạnh, chân cô như mang phải đá lớn, muốn chạy cũng không thể chạy khỏi.

Huống hồ, đây còn là di động của anh, ông trời thích trêu đùa cô thật!

“Nếu thường xuyên nghe được giọng nói đầy ngọt ngào của em, e là tôi sẽ không đau lòng như vậy. Nhất là vết thương trên môi của tôi hiện giờ, nó muốn em khích lệ nó nhiều hơn.”

Tiểu Như nghe như ai đó vả vào má của cô một cái, đau điếng đến không thể phản ứng.

“Nhóc con như em cũng quá lưu manh rồi, ngang nhiên cướp mất nụ hôn đầu của tôi. Nên nói thế nào đây, thứ quý giá nhất của tôi em đều đã lấy rồi, chuyện này có nên để Lý Ân Tinh biết hay không? Sau đó tôi sẽ nói cậu ta, tôi nghiêm túc muốn em chịu trách nhiệm đến cùng.”

“Gì chứ?” Tiểu Như kinh hãi trợn to mắt, rất nhanh chột dạ nhìn ra ngay phía sau, kèm theo giọng điệu kích động ép anh không được tùy tiện nói ra ngoài: “Thầy Phí, Tiểu Như thật sự biết sai rồi, từ giờ Tiểu Như nhất định sẽ nghiêm túc học tập, Tiểu Như sẽ không bướng bỉnh nữa.”

Lý Ân Tinh nhìn ra nhóc con nói đến chuyện chuyển trường, tảng đá trong lòng vì thế trĩu nặng hơn.

Phí Mặc Nhiên vừa rồi có nói Hướng Nhật Trần chủ động liên lạc anh ta vì chuyện Tiểu Như muốn chuyển trường, bây giờ lại để anh phát hiện con bé đến trường muộn, lẽ nào thời gian đó nhóc con thật sự đến gặp Hướng Nhật Trần?

Con bé ngoài chuyện chuyển trường còn nói gì khác với anh ta?

Khoảng cách giữa Tiểu Như và Hướng Nhật Trần càng gần, đồng nghĩa con đường Tiểu Như quay về Huỳnh gia càng ngắn hơn. Đây có phải giống như muốn nói một ngày nào đó khi anh không chú ý, nhóc con liền đến tìm Huỳnh Vũ Hy hay không?

Không!

Anh không cho phép con bé làm như vậy!

“Cuối tuần sau tôi muốn cùng em đi dã ngoại một chuyến, coi như đây là lời hứa để tôi giữ bí mật cho chuyện này. Thế nào? Em có muốn từ chối tôi hay không?”

Yêu cầu này đúng là quá đáng!

Buộc cô phải cùng một người cô không thích đi dã ngoại, thà để cô đâm đầu vào tường còn tốt hơn!

Tiểu Như cắn răng nói: “Em biết rồi!”

Phí Mặc Nhiên bên kia đầu dây cười đắc ý: “Giọng điệu này là sao đây? Đang không cam tâm à? Nhưng mà không sao, tôi không tin mình không thể thay đổi suy nghĩ trong lòng em.”

Tiểu Như kiềm chế nhiều hơn nữa: “Thầy... thầy tự tin quá rồi!”

Phí Mặc Nhiên liền nói: “Vậy thì chúng ta cá cược đi, sau này, em nhất định sẽ trở thành người một nhà của tôi.”

Tiểu Như lo sợ điều anh nói ứng nghiệm kịch liệt phản ứng lại: “Thầy... không bao giờ!”

Rất nhanh, tiếng tút tút từ bên kia đầu dây truyền đến, vừa vặn khiến cho Phí Mặc Nhiên buồn cười lẫn bất lực.

Anh nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, lặng lẽ nâng môi tạo thành một đường cong hoàn hảo: “Huỳnh Tiểu Như, một nửa máu trong người của em đang chảy đều là do Phí Mặc Nhiên tôi cho em, em không có quyền ép tôi rời khỏi em nửa bước. Mạng của em là do tôi mang về, tôi bắt em cả đời này phải mang ơn của tôi, bên cạnh tôi vĩnh viễn.”