Chương 5.2: Quá khứ (2)

Sợ nghèo khó.

Anh ta có ít kiến

thức, nói chính xác hơn là kiến thức hạn hẹp. Một người đàn ông béo với sợi dây chuyền vàng trên cổ đứng bên ngoài sảnh mại da^ʍ đổ nát, hút một điếu thuốc đã cháy và nói chuyện với tú bà trong một đám mây mù là giới hạn tầm nhìn cao nhất của anh.

Chủ cửa hàng, người thường chế nhạo anh vốn xấu tính và khinh thường nay lại nở một nụ cười tâng bốc khi đối mặt với người đàn ông. Cúi đầu khom lưng, thấp tam hạ bốn, chịu đựng những điều vô nghĩa như nước bọt của người đàn ông.

Và người đàn ông rất béo và đeo một sợi dây chuyền vàng với ngón út dày. Nhìn cái ăn cái mặc là biết hắn ta không phải lo về miếng cơm manh áo.

Lúc đó, Cung Hy Nguyên khao khát điều này nhất.

Anh là một giáo dân dốt nát. Mười sáu năm cuộc sống nghèo khó nơi lưỡi dao hành tẩu buộc anh phải ngoan cố dùng vẻ ngoài “lộng lẫy” để che đậy bên trong trống rỗng và cằn cỗi của mình. Sự phô trương của anh cũng chỉ vì anh bị ám ảnh về việc triệt bỏ đi quá khứ của mình.

Không ai có thể hiểu được anh. Không ai hiểu được quá khứ của anh, cũng như sẽ không hiểu được hiện tại của anh.

Cung Hy Nguyên là một đứa con hoang đã làm xấu mặt một gia đình giàu có. Không chỉ vì thân phận bất hợp pháp, sinh ra với giới tính thấp hơn, mà còn vì thẩm mỹ thô tục.

Các tầng lớp trên coi anh như một kẻ ngoại lai. Việc cười nhạo sự thô tục của anh ta là điều khó tránh khỏi giống như bệnh dịch.

Cung Hy Nguyên khao khát được công nhận và chấp nhận bởi nhóm những người nổi tiếng sinh ra ở La Mã này. Có vẻ như chỉ cần như vậy, quá khứ không mấy tốt đẹp của anh có thể bị xóa sạch khỏi cuộc đời anh.

Anh có thể là một chàng trai thực sự tốt.

Vì vậy, dù sẽ bị chế giễu và đánh đập đến xấu hổ vô cùng, anh vẫn giữ vững tinh thần và mong chờ lần gặp sau.

Bước ngoặt xảy ra ở một buổi khiêu vũ tưởng như rất bình thường.

Kể từ đó, anh bắt đầu thành tâm mong chờ ngày yến tiệc sắp đến.

Mong chờ những cuộc gặp gỡ lãng mạn cùng mỹ lệ.

Khi đó, Từ Gia vừa đi làm về đã bị mọi người vây kín ở trung tâm. Mọi người trợn mắt ngoác tay, trên khuôn mặt trẻ tuổi đầy vẻ khinh thường, giễu cợt không phù hợp với thần thái của thiếu niên.

“Cậu nhìn người đó đi, đứa con hoang mới được nhà họ Cung đón về, hắn đang mặc cái gì vậy? So nhà giàu mới nổi còn xấu hơn, sợ người khác sẽ không biết cuối cùng hắn có biến thành một nông nô ca hát giống như ...”

“Đeo dây chuyền vàng dày như vậy không sợ gãy cổ hắn sao?”

“Không biết hắn nghĩ gì vậy, vừa rồi còn dám xông ra yến tiệc, mặt mũi nhà họ Cung bị hắn làm cho mất mặt!

“Niên đại nào rồi mà vẫn ăn mặc thế này, sao không dán mấy cái logo nhãn hiệu lên trán anh ta đi!"

...

Họ không hề giấu giếm ác ý mà ngược lại còn cố tình vặn to âm lượng lên như cố ý để cậu bé cách đó chưa đầy mười mét có thể nghe thấy.

Tay trái của Cung Hy Nguyên giấu sau lưng, nắm chặt thành nắm đấm, cứng đến mức các đốt ngón tay duỗi ra trắng bệch. Kìm nén sự tức giận và xấu hổ, môi anh mím lại thành một đường thẳng, khóe mắt đỏ bừng, sợi tóc đen trên trán khẽ run lên vì chịu đựng quá sức.

Tiếng cười vang lên như một đợt sóng bất tận, từng đợt từng đợt ập đến khiến trái tim anh đau đến mức không thể nào nguôi ngoai.

Trong đám người không biết ai hỏi một câu, tiếng cười cũng dần dần ngừng lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nhân vật chính của câu hỏi.

Cung Hy Nguyên cũng là sững sờ một hồi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, yên lặng nhìn vào chính giữa tầm mắt của mình.