Chương 19.1: Về nhà (1)

Sau khi sự vắng mặt của người mẫu được giải quyết, mọi người tiếp tục làm việc theo kế hoạch. Từ Gia không cần ở đây lâu nữa, cô đem quần áo trở lại, ở lại vài phút một cách tượng trưng

rồi cùng Cung Hy Nguyên rời đi.

Trần Trà đang bận liên lạc với đại diện của San San. Một người bát quái như cô ấy lại bỏ lỡ hình ảnh bà chủ của mình đan mười ngón tay với diễn viên nhỏ mà cô ấy khinh thường.

-----------------

Có một hiệu thuốc lớn dọc ven đường, Cung Hy Nguyên, người đang nhìn ra ngoài cửa sổ nhanh chóng kéo tay áo Từ Gia bảo cô dừng lại.

Cô nhìn về hướng anh chỉ, gật đầu và tiếp thu ý tứ của anh.

Bởi vì Cung Hy Nguyên là một diễn viên, cái gọi là đỏ đen cũng đỏ, gần đây độ nổi tiếng khá cao. Lo lắng rằng sẽ không tốt nếu anh bị nhận ra, Từ Gia không để anh xuống xe mà tự mình đi mua những thứ cần thiết.

Một lúc sau, cô lên xe với một chiếc túi, đưa túi cho anh, sờ lên mũi và cảm thấy hơi xấu hổ: "Em quên mất rằng có nhiều loại bao khác nhau, em không biết anh muốn loại nào nên em không mua, có muốn em đi lần nữa không? ”

“Không sao đâu, anh có.” Cung Hy Nguyên vội vàng lật nhìn hộp thuốc, trong lòng vui mừng, không chút nghĩ ngợi, thuận miệng nói ngay.

Từ Gia còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm, vì vậy cô xích lại gần và hỏi: "Làm thế nào mà anh có thể có ..."

Nhận ra rằng mình vừa thất thố, tai của Cung Hy Nguyên ngay lập tức đỏ lên. Chạm vào sách hướng dẫn mới mở ra, anh mơ hồ muốn đổi chủ đề: "Cái này phải dùng lâu mới có hiệu quả đúng chứ …”

"Đúng vậy, vậy anh nên dùng bao là an toàn nhất.” Từ Gia không bỏ qua cho anh, tiếp tục truy vấn, "Tại sao anh lại có nó?"

"Tại sao có thể có nó? Anh đã mua nó! Còn có lý do nào khác để anh có thể có nó sao?" Cô còn không biết xấu hổ mà một mực hỏi anh, nghĩ đến liền bực mình. Anh đã để dành một ngăn kéo đầy áo mưa, tưởng rằng sẽ có thể ngày đêm sênh ca, kết quả là đã kết hôn lâu như vậy, cô chưa từng chạm vào anh. Có rất nhiều kiểu dáng và hương vị, anh chưa bao giờ thử một lần. Anh sợ rằng sẽ không có cơ hội được sử dụng cho đến lúc chúng hết hạn.

So với sự kích động của anh, Từ Gia đã bình tĩnh hơn nhiều.

“A, tốt.” Người phụ nữ gật đầu tỏ ra mình đã biết, sau đó thong dong khởi động xe, để lại sau lưng một luồng gió.

Chỉ vậy thôi sao?

Nắm đấm đánh vào bông gòn, Cung Hy Nguyên cắn môi, cảm thấy ủy khuất.

Cô thậm chí còn không biết anh đã phải chịu đựng vất vả như thế nào!

Hôm nay nhất định anh phải quấn lấy cô, bù lại cho những lần bị bỏ lỡ.

Anh rất tự tin vào khả năng tìиɧ ɖu͙© của mình, cũng không thể coi thường anh.

...

Cung Hy Nguyên cơ hồ bị tát vào mặt.

Cảm thấy phân thân được bao bọc ngày càng cứng, anh hận không thể đào cái hố rồi chôn mình xuống đó. Vừa thẹn lại vừa giận, sỉ nhục đến mức muốn biến mất ngay tại chỗ.

Tại sao ... tại sao điều này lại xảy ra a?!

Về đến nhà, Từ Gia đi thẳng về phòng.

Bọn họ nói xong trong xe, đi vào làm chuyện đó trong phòng cô.

Cung Hy Nguyên ích kỷ, anh muốn xâm nhập lãnh thổ riêng tư của cô bằng hơi thở của mình, đánh dấu anh. Dù sao bọn họ luôn ngủ trong những căn phòng riêng biệt, trên người cô chỉ có mùi thơm của riêng mình.

“Anh muốn làm gì thì làm đi, em đi tắm rửa.” Từ Gia đem quần áo thay xong tiến vào phòng tắm trong phòng. Cô vẫn còn dính đầy tinh dầu và lấp lánh, cô phải rửa sạch nó.

“Được.” Cung Hy Nguyên ngoan ngoãn đáp. Tiếng nước vang lên, anh lập tức nhảy lên giường cô, lăn lộn trên tấm nệm êm ái thơm phức.

Giống như một tên biếи ŧɦái hư hỏng, anh cọ vào ga trải giường của cô, ôm lấy gối của cô và hít một hơi thật sâu.