Chương 19.2: Về nhà (2)

Mùi thơm của ngày đêm suy nghĩ tràn ngập trong khoang mũi anh, làm hài lòng mọi tế bào trong cơ thể anh. Bọn chúng sôi trào lên, mỗi một phân tử đều biến thành du͙© vọиɠ, gào thét điên cuồng.

Tâm tình sục sôi, nhiệt huyết dâng trào.

Cung Hy Nguyên dính trên giường một lúc mới lưu luyến không muốn rời trượt xuống. Anh vuốt phẳng những nếp gấp tinh tế kia.

Sau đó anh chạy lon ton về phòng, mở ngăn tủ đầu giường lấy áo mưa ra.

Cái này có mùi thơm, cái kia siêu mỏng, còn có ... viên nén tán tỉnh ...

Anh đỏ mặt, mặc kệ có cần hay không dùng hết, anh tìm kiếm các hộp nhỏ rồi nhét vào trong quần áo của mình. Sau đó anh chạy về phòng Từ Gia, giũ quần áo, mấy cái hộp đổ nhào xuống giường.

Từ Gia vừa thay quần áo xong, đang chải đầu. Nghe thấy tiếng động, cô tò mò nghiêng người qua xem, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng kỳ quái này.

Có một vết nứt xuất hiện trên khuôn mặt bình yên.

"Anh định làm chết em à?” Cô bước tới, nhìn thấy hoa văn trên hộp, lập tức tóm lấy cậu bé đang ngồi chồm hổm trên giường, nửa thân trên đang nằm lỳ trên giường, hoan hoan hỉ hỉ đếm xem có bao nhiêu cái. Cô véo má anh và bắt anh nhìn thẳng vào mình.

"Ân ... Anh không có oa ..." Môi anh bị bóp cong lên, thanh âm nói chuyện có chút mơ hồ. Dễ thương thì dễ thương nhưng mà mắt thì tránh né, rõ ràng là có tội.

“Anh chỉ muốn suy nghĩ thêm, để xem ... xem cái nào phù hợp nhất!” Cung Hy Nguyên chọc chọc ngón tay, nửa đường nghĩ ra cái cớ tự cho là phi thường hợp lý, lập tức đã có đáp án, âm lượng lại lớn lên vài phần: "Sau này anh sẽ mua cái kia!”

“Anh nghĩ tới vẫn còn rất xa.” Từ Gia không thể khen cái cớ mà anh đưa ra. Tuy mạch não chồng cô rất lạ nhưng đến cùng anh vẫn là đáng yêu. Cô rất thích sự ngây thơ của anh.

Giống như đứa trẻ ngốc nghếch phóng đại trên đường, không để ý liền sẽ bị bắt cóc.

Vì dùng sức mà môi anh càng sưng và đỏ hơn. Giống như một viên ngọc trai nhỏ đầy đặn, trông quá hấp dẫn. Từ Gia không khỏi mυ"ŧ một ngụm.

Cung Hy Nguyên sững sờ hai giây mới phản ứng lại, bay nhảy mấy lần, còn nói mình muốn hôn cô.

Từ Gia buông tay ra, cảm thấy đây chính là cái được gọi là màn dạo đầu đi.

Anh duỗi cánh tay dài quét hộp bαo ©αo sυ trải trên giường xuống, giữ vai Từ Gia rồi đặt cô nằm xuống giường.

Sắc mặt anh rõ ràng là căng cứng, tay cũng đang run rẩy.

Cường độ cũng rất nhẹ, theo lý mà nói căn bản không đẩy được cô. Chính Từ Gia đã tự mình ngã xuống.

Cô không có kinh nghiệm về tìиɧ ɖu͙©. Mặc dù có vẻ như mọi người đều có một ước định rằng người phụ nữ nên chủ động. Nhưng hãy thứ lỗi cho cô, cô thực sự không biết gì về chuyện này. Yêu cầu cô tự di chuyển thì chỉ sợ làm ra một trò cười lớn.

Tốt hơn là nằm ngửa hay là được an bài.

“Anh muốn làm gì thì đều có thể làm với em.” Từ Gia muốn giữ phẩm giá của người chủ gia đình, kiên quyết không thừa nhận rằng mình là người vô dụng. Trực tiếp thuận nước đẩy thuyền, giao quyền chủ động cho đằng trai, còn tỏ ra rằng mình rất hào phóng.

Cô đảo mắt, lại cảm thấy không nghiêm cẩn lắm. Cô lại nói thêm, “Anh sẽ làm em đau chứ?”

“Anh sẽ không làm em đau đâu!” Cung Hy Nguyên sốt sắng trả lời vì sợ cô sẽ có ấn tượng xấu về mình, “Anh sẽ nhẹ nhàng và từ từ sẽ đến.”

"Ân ...” Từ Gia vẫn có chút trống rỗng. Từ lần đầu tiên đến giờ, cô không có bất kỳ hoạt động nào liên quan đến tìиɧ ɖu͙©, vì vậy căng thẳng là một điều không thể tránh khỏi.

"Vậy thì ... bắt đầu đi?"