Chương 20.1: Màn dạo đầu (1)

Người đàn ông được cho phép khẩn trương nuốt nước bọt, những ngón tay hơi run rẩy, anh lần tới từng cúc của bộ đồ ngủ của cô.

Từ Gia cũng muốn bình tĩnh và không sợ hãi nhất có thể, nhưng cảm giác này thực sự rất lạ lẫm. Nằm bẹp ở trên giường, cô không dám thở mạnh, cảm giác như một con cá bơi dở sống dở chết bị đóng đinh vào cái thớt gỗ, đầu óc bất tỉnh.

Cá, cô giống như một con cá.

Không biết ý tưởng này đã đánh trúng chỗ nào của cô, Từ Gia không để ý đến người con trai đang cẩn thận từng li từng tí sờ ngực cô mà cười thành tiếng.

Cung Hy Nguyên vốn đã căng thẳng bị hù doạ, sợ hãi vội vàng thu tay lại.

“Em, em làm gì vậy a?!” Anh thật vất vả mới cởi được hai chiếc cúc áo, lấy hết can đảm mới dám dùng tay chạm vào cơ thể cô, vậy mà cô còn cười ở đó.

Không phải chỉ là kỹ xảo có chút gì đó vụn vặt thôi sao, có gì đáng cười?

Không phải như những gì anh nghĩ. Sẽ mất một vài lần thăm khám nữa. Thực hành sẽ trở nên hoàn hảo, quen tay hay việc, anh sẽ học tốt điều đó.

"Em xin lỗi, em có vẻ đã quá căng thẳng ..." Từ Gia lau đi giọt nước mắt vắt trên khóe mắt bằng ngón trỏ cong, nắm chặt cánh tay anh và nâng phần trên của mình lên.

“Không thể!” Cung Hy Nguyên tưởng cô định bỏ chạy, cho nên anh gấp gáp nắm chặt lấy eo cô, muốn nhấn cô trở lại, “Anh sẽ làm tốt, em đừng bỏ rơi anh…”

“Em chỉ muốn đổi tư thế thôi mà...” Từ Gia phát hiện chồng cô khi không cao hứng liền sẽ mân mê môi. Hết lần này đến lần khác hình dáng môi anh rất đẹp, có những hạt môi nhỏ ba chiều sống động, rõ ràng là đang thể hiện sự không hài lòng, nhưng trông giống như một người đàn ông đang làm nũng đòi hỏi một nụ hôn.

Từ Gia nghĩ tới đó, lập tức thay đổi cách nói chuyện của mình.

“Em không thể hôn được anh nha, anh có muốn hôn em không?”

Nghe vậy, Cung Hy Nguyên nhướng mày, sắc mặt lập tức dịu đi, mạnh mẽ gật đầu. Anh hơi ngửa cổ, đưa mặt xích lại gần, miệng cũng đưa lên, nhắm mắt lại chờ cô đến hôn mình.

“Anh muốn hôn đầu lưỡi.” Khi nói, anh không nhịn được cười toe toét, như một chú cún đáng yêu lại dính người.

Thật sự rất đáng yêu nha. Từ Gia không đáp lại vì sợ rằng tiếng cười của cô sẽ khiến anh không thoải mái một lần nữa. Phải sử dụng hành động thực tế để cho anh thấy câu trả lời của cô.

Mọi thứ đều như anh mong muốn.

Từ Gia là một người mới hoàn toàn trong lĩnh vực này. Cô ấy là một người chơi hệ cảm giác, về cơ bản dựa vào du͙© vọиɠ để giúp đỡ, kỹ năng tham dự của cô rất thấp.

Nhưng cô vẫn có thể hôn người trong vòng tay mình thật nhiều.

Không có cách nào khác, anh quá thích cô. Chỉ cần nhìn cơ thể cô cũng có thể khiến anh cứng, chưa kể đến sự quấn quít mãnh liệt đi sâu vào trong da thịt.

Côn ŧᏂịŧ bên dưới cứng ngắc khiến anh hận không thể chờ đợi được mà nổ tung đường khâu trên đũng quần.

Cảm thấy bị kìm hãm, Cung Hy Nguyên nắm lấy tay Từ Gia và đưa lên chiếc lều nhỏ của mình.

Rút đầu lưỡi tiếp xúc với người yêu, lại cuộn lại một chút ướŧ áŧ ngọt ngào.

"Anh, anh, anh ... Anh muốn cởϊ qυầи ..." Anh cong môi ủy khuất, dẫn dắt cô vỗ về đũng quần của mình vài cái khiến Từ Gia cảm thấy sự khó khăn của anh.

Chiếc lều căng phồng khiến Từ Gia vô thức nắm lấy nó, năm đầu ngón tay mềm mại luồn vào trong ống quần, phần thịt nhô ra bị véo thành hình dạng rõ ràng hơn.