Chương 3.2: Đoàn tụ (2)

“Em đang xem bộ phim truyền hình anh đóng!”

“Đúng vậy a…” Từ Gia cười ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy đôi mắt của Cung Nguyên sáng rực nhìn về phía màn hình, cả người trở nên thoải mái, trong lòng không khỏi kích động tò mò, cô quay sang một bên và nhìn chằm chằm vào nụ cười của anh.

“Rốt cuộc em ...” Cung Hy Nguyên nhìn về phía màn hình TV, bắt gặp vẻ mặt thăm dò của Từ Gia, sửng sốt một chút, nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình thường.

“Sao em lại xem cái này?”

“Bởi vì có anh diễn mà.” Từ Gia thành thật trả lời, kéo tay áo của Cung Hy Nguyên và ngồi xuống cùng nhau.

Đột nhiên va chạm thân thể, Cung Hy Nguyên có chút choáng váng, anh thuận thế ngồi sát bên cạnh cô, luôn cảm thấy có chút không chân thật.

“Hôm nay anh về muộn như vậy, công việc của anh nhiều việc lắm phải không?” Từ Nghiên hỏi, kéo một cái gối sau eo anh để anh ngồi thoải mái hơn.

Cung Hy Nguyên có một chút thụ sủng nhược kinh, cúi đầu nói nhỏ cảm ơn, sau đó ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cô: “Hôm nay đoàn phim đã đóng máy, mọi người liên hoan, nên… trở về trễ một chút.”

Hai người bọn họ từ khi kết hôn đến nay chưa bao giờ ngồi xuống nói chuyện, Cung Hy Nguyên đối với sự nhiệt tình bất ngờ của Từ Gia vẫn còn cảm thấy hơi bối rối.

Để giảm bớt sự ngượng ngùng, Cung Hy Nguyên phải tự mình tìm việc gì đó để làm. Chẳng hạn như giả vờ cởϊ áσ khoác ngoài ra một cách tự nhiên.

Hành động của anh cũng thu hút sự chú ý của Từ Gia. Khi anh cầm quần áo của mình vứt sang một bên, Từ Gia ngay lập tức nghiêng người và ngửi cổ của anh.

“Anh đã uống rượu?”

Mùi rượu bên trong có một chút bột như mật hoa phối hợp với chiếc cổ ngọc xinh đẹp mỹ miều của anh, rất động lòng người.

Từ Gia liếʍ liếʍ răng nanh, đột nhiên muốn biết cắn một miếng sẽ có cảm giác như thế nào.

“Em, em… em làm gì vậy?” Cung Hy Nguyên bị hành động của cô làm cho sửng sốt, cả người vô thức ngã về phía sau, nhưng lại bị Từ Gia kéo lại.

“Anh còn tỉnh táo không?” Từ Gia nhìn chằm chằm vào mắt anh, nghiêm túc hỏi.

Cung Hy Nguyên đỏ mặt, anh cảm thấy có cánh tay ôm lấy vòng eo gầy gò của mình ở phía sau, anh cảm thấy mình trả lời câu hỏi này là thích hợp hơn.

“Anh không uống nhiều… Anh rất tỉnh táo, có chuyện gì sao?”

Từ Gia gật đầu khi nghe câu trả lời, nhìn thẳng vào cổ anh, liếʍ môi dưới, giọng nói có chút khàn khàn: “Em có thể hôn anh được không? “