Chương 4.1: Nụ hôn (1)

Cung Hy Nguyên thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Nhưng dường như Từ Gia không phải đang nói đùa với anh, cô rất nghiêm túc, giống như đã thèm muốn anh từ rất lâu rồi.

Cung Hy Nguyên lỗ tai đỏ đến mức gần như chảy ra máu, anh vùi đầu, gật đầu lia lịa, không nhúc nhích nữa.

Thấy anh như vậy, Từ Gia không khách sáo nữa, cô cắn lên cổ anh, liếʍ liếʍ, hôn đến khi anh ậm ừ.

Bàn tay đang buông thõng bên cạnh của Cung Hy Nguyên lúc này không thể không leo lên lưng cô, túm lấy quần áo của cô, hưởng thụ nụ hôn tê dại đến cực điểm của cô.

Sau khi Từ Gia nâng cổ không còn hoàn mỹ, xinh đẹp của anh lên, cuối cùng cô cũng hài lòng rời khỏi nơi mê người này, một đường hôn lên trên, cuối cùng dừng ở môi anh.

Cung Hy Nguyên cảm thấy ướŧ áŧ, kinh ngạc mở to mắt, nhưng lại bị cô đánh bại bởi sự liếʍ láp đành ngoan ngoãn mở miệng.

Khi hàm răng của anh mở ra, lưỡi của Từ Gia xâm nhập thành công vào lãnh thổ của anh, cô tìm thấy chiếc lưỡi mềm mại thơm tho của anh, cuốn theo và nhảy múa với nó.

Hai người không biết đã hôn nhau trong bao lâu, Cung Hy Nguyên gần như hết dưỡng khí, không chịu được đành phải bảo cô buông ra. Anh thực sự thích nụ hôn của cô. Đối với anh mà nói, đây là một sự tận hưởng hiếm hoi.

Từ Gia là người tách ra trước.

Khi cô rời môi, đối phương có vẻ muốn giữ cô lại, nhưng Từ Gia không phải là người tham lam. Cô ôm eo Cung Hy Nguyên, nghiêng đầu nhìn anh với ánh mắt mê ly, dựa vào bờ vai thở hổn hển, đầu lưỡi thoát ra từ đôi môi đỏ mọng, khắp nơi đều ướŧ áŧ.

Từ Gia thấy nhiệt độ tăng vọt. Chiếc lưỡi nhỏ bé kia quá câu người đến mức cô gần như muốn hôn nó một lần nữa. Nhưng cuối cùng, cô vẫn kìm chế, vội vàng quay mặt đi để không còn nhìn nó nữa.

“Nếu anh không thích, nhất định phải cự tuyệt em...” Sau khi hôn xong, Từ Gia nói một câu tưởng chừng như rất quan tâm nhưng kì thực lại có chút giống lưu manh.

Nghe vậy, Cung Hy Nguyên vẫn chưa bình tĩnh lại, thân thể anh run lên, dùng tay siết chặt bộ đồ ngủ của cô hơn nữa. Anh trực tiếp vùi đầu vào cổ cô, giọng nói còn chưa ổn định sau trận chiến kịch liệt, anh lẩm bẩm: “Mới không có, anh không thích đâu...”

Từ Gia cảm thấy người đàn ông đáng thương trong vòng tay cô thật sự rất đáng yêu. Cả một đời nữ tử chưa từng động tới tình suýt chút nữa không nhịn cởϊ qυầи áo hắn, đặt mông ngồi ở trên người hắn liền trở nên hoàn tục.

Nhưng những hình ảnh bi thảm về việc anh bị bọn côn đồ ức hϊếp sau khi cô chết vẫn còn in đậm trong tâm trí cô khiến cô không thể nhắm mắt làm ngơ được. Không phải anh không có phản kháng, chỉ là thân thể tàn tạ của Cung Hy Nguyên cùng với bộ dáng chịu đựng nhục nhã để tìm kiếm cô với chút hy vọng cuối cùng thật sự rất khó buông bỏ.

Từ Gia không chút do dự nghĩ về kiếp trước, tay phải vô thức vuốt cái lưng run rẩy của Cung Hy Nguyên ý bảo anh bình tĩnh hít thở.

Cung Hy Nguyên có chút nóng lên bởi hương thơm tự nhiên tỏa ra từ cổ, nên không khỏi khẽ ngẩng đầu lên liếc nhìn vẻ mặt của cô, tự hỏi không biết cô còn có động thái gì nữa không.

Nếu cô thực sự muốn anh, dù đang mệt mỏi sau cả ngày làm việc thì anh cũng không ngại cởϊ qυầи áo để cô thoải mái...

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Cung Hy Nguyên càng đỏ hơn.

Anh cảm thấy thật là mất mặt, cô còn chưa làm gì anh mà thân thể anh không khống chế được liền có phản ứng.

Anh không muốn bị cô phát hiện…

Cung Hy Nguyên khẽ nhúc nhích người, cố gắng chống đỡ cái lều nhỏ ở giữa hai chân anh.

Từ Gia cảm nhận được chuyển động của anh. Cô nghĩ rằng anh đang kháng cự. Có lẽ là do cô thay đổi quá nhanh khiến anh khó chấp nhận được ngay?

Cô thầm phỉ nhổ sự lỗ mãng của mình rồi buông tay giải thoát anh khỏi vòng tay của cô.

“Muộn rồi, chắc anh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, em sẽ không quấy rầy anh nữa.” Sau đó, cô đứng dậy lên lầu rời đi không chút lưu luyến nào.