Chương 4.2: Nụ hôn (2)

Vẫn đang chìm đắm trong mộng tưởng gợϊ ȶìиᏂ, muốn làm chuyện lớn vừa rồi của mình, Cung Hy Nguyên sững người tại chỗ.

Ngay khi đang tắm, anh vẫn nghĩ về một tia hy vọng.

Có thể khi anh quay lại phòng và mở cửa, Từ Gia sẽ nằm trên giường của anh và đợi anh ngủ cùng nhau.

Hoặc có thể cô sẽ đứng trước cửa phòng của anh, mỉm cười với anh rồi mời gọi anh mây mưa.

Vì vậy, anh đặc biệt chăm sóc phần dưới của mình, cọ rửa mạnh đến mức nghiến răng chịu đựng. Nhưng anh sợ cô ngại bẩn.

Thậm chí, để có thêm tận hứng, anh nhất quyết không thủ da^ʍ. Anh muốn lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ để có thể dây dưa với cô thêm chút nữa.

Tuy nhiên, cho đến khi nằm xuống chiếc giường mềm mại và lạnh lẽo như thường lệ, anh không thấy bất cứ tín hiệu nào của Từ Gia.

Cung Hy Nguyên cảm thấy ủy khuất, vùi đầu vào chăn bông.

Giờ phút này, dường như cuối cùng anh cũng đủ tư cách tham gia vào đại tiệc mà anh mong đợi từ lâu, anh muốn ăn mặc đẹp để tham dự nhưng người tổ chức lại cho anh leo cây. Hay nói cách khác, đứa trẻ tội nghiệp nhìn viên kẹo cuối cùng nó cầm trên tay bay lên không trung nhưng không thể làm được gì.

Thực ra, không làʍ t̠ìиɦ cũng không sao, anh chỉ muốn cô ôm anh nhiều hơn nữa.

Chạm vào những dấu hôn mới ở trên cổ, Cung Hy Nguyên cắn môi, đạp chăn bông mềm mại thành một đống hỗn độn.

Vô ích, tức giận vô cớ.

...

Từ Gia ngồi bên, không có gì trong mắt.

Cô muốn tự trừng phạt mình ba cốc vì sự lỗ mãng của mình.

Đó là loại hành vi biếи ŧɦái gì? Việc kiểm soát của cô thì sao? Tại sao lại để nó xảy ra như vậy!

Khi Từ Gia đang phỉ nhổ sự lỗ mãng của mình, cô lặng lẽ nhớ lại kết cấu mềm mại và mịn màng dưới môi mình vừa rồi. Có một nụ cười trên khuôn mặt của cô mà ngay cả cô cũng không nhận thấy.

Cung Hy Nguyên đêm nay rất phấn khích, và sự phấn khích này tiếp tục đi vào giấc mơ.

Anh nhớ lại quá khứ của mình với cô – anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, và sau đó là tương tư.

Từ Gia là người đầu tiên khiến anh rung động. Vì tiêu chuẩn quá cao và quá đẹp nên anh chỉ có thể thầm thương trộm nhớ cô.

Không ai không thích Từ Gia, và Cung Hy Nguyên cũng không ngoại lệ.

Anh được sinh ra trong hận thù và lớn lên trong sự thờ ơ.

Bị ảnh hưởng từ những ân oán bởi tình yêu và sự hận thù của thế hệ trước, từ khi còn nhỏ, anh là một người không có khao khát tình yêu và thậm chí còn chế nhạo nó.

Anh coi đó là điều hiển nhiên.

Cho tới khi gặp Từ Gia.