Chương 3: Vấn đề huyền học

Khâu Ý vốn không muốn đến bệnh viện.

Nhưng khi trên xe, cô bất ngờ tìm thấy câu trả lời về những gì cô nghi vấn. Khâu Ý nhận ra rằng tình trạng hiện giờ của mình rất giống với cốt truyện của một bộ phim được phát hành vài năm trước.

Và nhân vật nữ chính của bộ phim đã chết vì bệnh tật ở cuối phim.

Khi nhìn thấy kết cục này, Khâu Ý không khỏi hít sâu một hơi—— Đến bệnh viện, lập tức đến bệnh viện!

Rất nhanh đã có kết quả kiểm tra, bác sĩ xem qua: "Cô không có vấn đề gì cả, có chỗ nào khó chịu à?"

"Tôi...”

Khâu Ý định nói nhưng chợt nhớ tới Cảnh Hành vẫn đang bên cạnh. Vì thế, cô quay đầu: "Anh ra ngoài một chút được không?”

Cảnh Hành nhíu mày.

Khâu Ý ngồi đó nhìn anh.

Cuối cùng, anh vẫn đồng ý với yêu cầu của cô.

Ngay sau khi đối phương đi ra ngoài, Khâu Ý mới quay đầu và nói với bác sĩ: "Tôi bị mất trí nhớ. Hoặc có lẽ là… Xuyên qua.”

Cô nói hết câu, bác sĩ lập tức câm lặng.

"Thật đấy bác sĩ!" Khâu Ý đập tay lên bàn: "Anh kiểm tra thấy hiện giờ tôi đã 23 tuổi rồi phải không? Nhưng mà ký ức của tôi chỉ dừng lại ở tuổi 18 thôi! Tôi nhớ khi tôi vừa kết thúc kỳ thi đại học thì gặp tai nạn ngã cầu thang và đến khi tỉnh dậy, tôi đã 23 tuổi. Hơn nữa, tôi còn kết hôn nữa!"

"Anh nói thử xem, tôi có bị teo não hay gì đó tương tự không?”

Khâu Ý nói xong, bác sĩ cũng đặt phim chụp trên tay xuống, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: "Nếu không... Cô đến khoa tâm thần kiểm tra thử?”

- Không hề teo não, kết quả kiểm tra của cô không có bất kỳ vấn đề gì.

Nhưng Khâu Ý cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau.

Không phải bệnh, cô đã xuyên qua.

Dù sao thì khoa học vẫn tồn tại những điều không thể giải thích và chỉ có thể dùng huyền học để lí giải.

Đây là cấp độ mà người thường vẫn chưa đạt tới, Khâu Ý cũng không dám nói với Cảnh Hành—— Cô sợ anh sẽ đưa mình đi khám bệnh tâm thần.

Trên đường về, Cảnh Hành lại nhận điện thoại: "Mẹ."

"Chúng con vừa ra khỏi bệnh viện.”

"Khâu Khâu không sao ạ.”

"Vâng.”

Dứt lời, anh đưa điện thoại di động cho Khâu Ý: "Điện thoại của mẹ.”

Khâu Ý vẫn chưa thể hồi tỉnh, mãi đến khi bên kia điện thoại truyền đến âm thanh quen thuộc, cô mới biết “Mẹ” trong miệng Cảnh Hành chính là mẹ cô.

"Lại muốn ở nhà cả ngày sao? Ngày ngày nằm lì ở nhà vẫn chưa đủ hả? Phải chờ đến khi tứ chi thoái hóa mới thấy vui đúng không? Mẹ nói cho con biết, hôm nay con nhất định phải về gặp mẹ. Nếu con không chịu đến, mẹ và ba đến nhà tìm con!”

Năm năm sau, tính tình của mẹ cô vẫn không hề thay đổi.

Tốc độ nói nhanh như súng liên thanh, không cho Khâu Ý bất kỳ cơ hội nào để xen vào giải thích.

Sau đó, cô liền cúp máy.

Khâu Ý chỉ biết nhìn về phía Cảnh Hành.

"Bây giờ chúng ta phải qua đó.” Anh nói: “Ăn trước rồi hẵng đi nhé?”

Khâu Ý khẽ ngừng, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được.”

--Dù sao cũng đã năm năm không gặp, cô muốn xem thử hiện giờ ba mẹ già của mình ra sao rồi.

Nhà ba mẹ ở vẫn là ngôi nhà lúc trước.

Thậm chí, ngay cả nội dung mấy tờ quảng cáo nhỏ dán trước cửa vẫn giống hệt với ký ức của Khâu Ý, chiếc quạt bồ đào trên tay dì Vương bán quà vặt dưới lầu cũng không thay đổi. Sau khi nhìn thấy cô, dì ấy vẫn nhiệt tình chào hỏi: "Tiểu Khâu về hả cháu? Ôi, chồng cháu cũng đi cùng à? Thằng bé này đẹp trai phết."

Khâu Ý cười gượng với dì Vương một tiếng rồi quay đầu nhìn Cảnh Hành.

Trên tay Cảnh Hành cầm quà, anh còn trò chuyện vài câu với dì Vương, thậm chí trông còn thân thiết hơn cả cô.

Khâu Ý không khỏi thở dài, sau đó lặng lẽ kéo mở cửa vào đơn nguyên.